Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
“Là Tiểu Miên Miên sao, lớn thế rồi cơ à.” Kiều Nhã Nguyễn có chút xấu hổ. Mấy năm nay những người bên cạnh cô cũng chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng những đứa nhỏ này lại là minh chứng cho việc thời gian đã trôi qua nhiều như thế nào.
Tiểu Bảo Bối ngồi ở ghế sau với Thủy An Lạc, bởi vì Tiểu Miên Miên vẫn chưa tỉnh dậy. Nếu như công chúa nhỏ ngủ không được thoải mái thì nhất định sẽ khóc.
Tiểu Bảo Bối và Kiều Nhã Nguyễn làm thân rất nhanh, hơn nữa cu cậu đặc biệt cảm thấy hứng thú với bộ quân trang cô mặc nên cứ hỏi mãi.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc qua kính chiếu hậu liền biết cô đang nghĩ gì, cho nên cũng không trả lời quá nhiều.
Mãi đến khi tới cổng khu nhà, Kiều Nhã Nguyễn mới ngạc nhiên hỏi: “Đổi chỗ rồi à?”
“Đổi sang căn nhà lớn hơn chút.” Nếu không thì thư phòng của anh Sở sẽ bị chiếm chỗ, đây là điều mà Sở Ninh Dực không thể chịu nổi.
“Mẹ nuôi đi thôi!” Tiểu Bảo Bối hưng phấn kéo Kiều Nhã Nguyễn vào nhà.
Khu nhà mới của họ vẫn là sản nghiệp của Sở Thị. Lần này căn hộ ở tầng hai mươi hai. Một tầng chỉ có hai căn hộ, là nhà cô và nhà An Phong Dương cùng dọn tới ở.
“Bảo Bối đưa mẹ nuôi của con về nhà đi, mẹ trả em gái con cho thím ba của con đã.” Thủy An Lạc nói rồi bấm chuông căn hộ đối diện.
“Mẹ nuôi mau vào đi.” Tiểu Bảo Bối nói rồi để Kiều Nhã Nguyễn bế mình lên bấm mật mã trên cửa, sau đó đẩy cửa đi vào: “Bà Vu ơi, cháu về rồi đây.”
“Ôi chao, tiểu tô tông của tôi, sao giữa trưa mà cậu lại về nhà thế này.” Thím Vu vừa dứt lời liền thấy Kiều Nhã Nguyễn bước vào. Bà sững cả người: “Kiều, cô Kiều đã về rồi đấy à?” Thím Vu nói vậy, nhưng sắc mặt của bà lại có gì đó không đúng.
Kiều Nhã Nguyễn cũng không để ý nhiều mà chỉ ôm Tiểu Bảo Bối thay giày vào nhà.
“Anh ơi, anh ơi...” Một âm thanh trẻ con lanh lảnh vang lên, tiếp đó là một bóng người nhỏ xíu lao từ phòng đồ chơi ra.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn thấy Tiểu Bảo Bối đang ôm một đứa bé trong lòng. Đứa bé gái này chừng hai tuổi, trên đầu buộc hai cái bím tóc vểnh vểnh. Cô bé mặc chiếc quần ngắn và áo hoa nhỏ.
Đôi mắt của bé con này còn to hơn cả Tiểu Bảo Bối, khuôn mặt bánh bao nho nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào, nói: “Bánh Bao Đậu, đây là mẹ nuôi con.”
“Bánh Bao Đậu biết mà!” Bé con kia lập tức nghểnh cổ lên nói. Mẹ bé ngày nào chả bắt xem ảnh mẹ nuôi chứ.
“Bánh Bao Đậu? Bánh Bao Đậu thật đáng yêu quá đi!” Kiều Nhã Nguyễn ngồi xổm xuống rồi đưa tay xoa xoa khuôn mặt bé xinh của cô bé: “Đây là đứa thứ hai nhà mày đấy à?”
“Bánh Bao Đậu là thứ ba, thứ hai là Bánh Bao Rau!” Bánh Bao Đậu tiếp tục gân cổ cãi lại.
Lần này thì Kiều Nhã Nguyễn suýt nữa phun nước bọt, Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau: “Song sinh à?”
Thủy An Lạc nhún nhún vai.
“Bánh Bao Rau vẫn đang ngủ trên lầu, cái thói quen kiên quyết ngủ trưa này còn đúng giờ hơn cả tiểu thiếu gia trước đây nữa đấy.” Thím Vu cười ha hả nói.
“Là Long Phượng thai cơ à? Thủy An Lạc, mày cũng trâu thật đấy! Bây giờ mang theo hai cái bánh bao này nhà mày ra ngoài cũng đủ ngầu rồi!” Kiều Nhã Nguyễn hâm mộ nói.
“Ha ha...” Thủy An Lạc cười trừ một tiếng rồi ngã thẳng ra ghế sofa. Cô thật sự không muốn nghĩ đến cảnh tượng mang hai đứa tiểu yêu này ra ngoài đâu.
“Mẹ, mẹ là đáng ghét nhất đấy! Mẹ đang chán ghét Bánh Bao Đậu đấy à?” Bánh Bao Đậu hầm hừ nói rồi leo lên người mẹ mình, kiêu ngạo làm nũng.
Thủy An Lạc nhìn cô con gái đang nằm sấp trên người mình thì hơi nheo mắt lại, sau đó dí đầu con gái nhà mình một cái rồi đẩy bé con lên ghế: “Đi mà làm nũng với ba con ấy, với mẹ vô hiệu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...