Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Mân Hinh quay qua nhìn An Phong Dương. Cô không biết gì nhiều về Phong Phong, cũng không thể coi là quen thân được, thế nhưng đứng ở góc độ một người con gái thì cô không hy vọng hai người họ sẽ phải xa nhau.
An Phong Dương nhún vai với vợ mình, chuyện này anh cũng không biết phải phát biểu ý kiến thế nào.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn được đưa đi. Phong Phong lập tức chạy tới, đáng tiếc lúc này cô đã ngủ rồi.
An Phong Dương dựa người vào cánh cửa nhìn dáng vẻ chật vật của Phong Phong.
“Cậu về đi, tạm thời con bé không muốn nhìn thấy cậu đâu.” An Phong Dương nhàn nhạt nói.
“Tôi...” Phong Phong siết hai nắm tay thật chặt: “Tôi muốn gặp cô ấy.” Anh ta nói với giọng không được tự nhiên lắm.
“Gặp con bé rồi cậu định làm gì?” An Phong Dương nói với vẻ không vui: “Cậu không cảm thấy cậu nên giải quyết vấn đề của bản thân mình trước khi gặp con bé sao?”
Phong Phong nhíu mày.
“Cậu không còn là một thằng nhóc ngây ngô chảy nước mũi nữa rồi, đừng tự coi mình là cái rốn của vũ trụ nữa!” An Phong Dương nói xong thì dứt khooát xoay người đi, lúc bước xuống thì lại quay đầu nói thêm một câu: “Trước đây lúc cậu và Kỳ Nhu ở cạnh nhau cũng có khuyết điểm này. Cậu chỉ biết nghĩ mọi chuyện cho mình chứ mãi mãi không hề nghĩ cho Kỳ Nhu!”
Lời này của An Phong Dương quả thực rất cay độc.
Thế cho nên Phong Phong nghe xong dường như cũng không đứng vững nổi nữa.
Bởi vì anh ta chỉ biết nghĩ cho mình cho nên Kỳ Nhu vì anh ta làm nhiều điều như vậy. Anh ta cũng chưa bao giờ ngăn cô, vậy nên Kỳ Nhu chỉ có thể lựa chọn cái chết để kết thúc chuyện này.
Hiện tại thì sao?
Anh ta đã vì Kiều Nhã Nguyễn mà làm cái gì hay chưa?
Anh ta luôn miệng nói yêu cô nhưng cuối cùng suýt nữa lại hại cô.
Trời còn chưa sáng mà Kiều Nhã Nguyễn đã đến tạm biệt Thủy An Lạc.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đi vào thì Thủy An Lạc đã lo lắng mà tỉnh lại. Sở Ninh Dực thấy cô định đứng dậy thì dứt khoát ngăn lại.
Hiện tại Thủy An Lạc chỉ được nằm vì bác sĩ đã yêu cầu như vậy. Cô chỉ được nằm nghỉ ngơi trên giường.
“Nhanh như vậy sao?" Thủy An Lạc bĩu môi nói.
“Sáu giờ tập hợp, nên tao chỉ có thể nhân lúc này mà đến thăm mày một chút thôi, sau đó phải đi ngay.” Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai tỏ vẻ không thèm quan tâm nói.
“Hai năm đấy nhé, đã nói là hai năm rồi đấy! Bác trai với bác gái thì mày không cần lo, tao sẽ chăm sóc hai người giúp mày.” Thủy An Lạc vươn tay nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn, nói mà hai mắt đỏ hoe.
“Chuyện tao nhập ngũ mày đừng nói cho Phong Phong biết.”
“Mày nghĩ tao ngu chắc!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Mãi cho đến năm rưỡi Kiều Nhã Nguyễn mới rời khỏi bệnh viện. Lúc cô bước đi thì hai chân có hơi mất tự nhiên. Thủy An Lạc thấy vậy thì lập tức quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Lão Phật Gia bị thương à?”
Sở Ninh Dực không định nói dối Thủy An Lạc cho nên kể lại mọi chuyện tối qua cho cô nghe.
Thủy An Lạc vừa nghe xong thì thiếu chút nữa tức điên lên, nhưng bị Sở Ninh Dực đè mạnh lại.
“Anh biết ngay là em sẽ kích động mà.” Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường giữ chặt Thủy An Lạc: “Đi cũng tốt, như vậy để xem ông trời sẽ sắp xếp cho hai người họ thế nào.”
Thủy An Lạc tức điên cả người, cái tên Phong điên chết tiệt kia, lần này nhất định cô phải chỉnh chết tên đó.
Kiều Nhã Nguyễn đi rồi, đi không một chút dấu vết.
Mà trời vừa sáng, Thủy An Lạc liền thấy luôn hai tin tức mới.
Phong Ảnh đế đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, những bằng chứng Phong phu nhân xúi giục, uy hiếp và có các hành động bạo lực được đưa ra trước tòa.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang gọt táo cho mình: “Chuyện gì thế này?”
Phong điên bùng phát à?
Nhưng giờ có làm vậy thì cũng đã muộn rồi.
“Chuyện em thấy đấy.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời rồi đưa trái táo đã gọt cẩn thận cho Thủy An Lạc: “Ăn đi.”
Thủy An Lạc vừa nhận lấy trái táo vừa nghĩ. Lúc cô còn chưa hiểu rõ mọi chuyện thì cánh cửa phòng đột nhiên bị một người đẩy mạnh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...