Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Kiều Nhã Nguyễn bỗng ngẩng phắt lên, cả người cứng đờ.
Từ nãy đến giờ cô hoàn toàn không cảm thấy chuyện mẹ Phong xuất hiện thì có vấn đề gì, nhưng hiện tại thì cô không thể nhịn nổi nữa rồi.
“Bà nói cái gì?” Kiều Nhã Nguyễn hất tay của Phong Phong ra rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ Phong.
Phong Phong đứng chính giữa hai người họ, sắc mặt của anh ta đã trở nên cực kỳ xấu xí, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.
“Tao nói cái gì mày không nghe rõ à, tai mày điếc à?” Mẹ Phong vẫn ngạo mạn như thế.
Kiều Nhã Nguyễn từ từ bước đến gần mẹ Phong, hai tay của cô siết lại thật chặt: “Phong phu nhân, đã làm mẹ rồi thì bà nên tích chút khẩu đức đi! Tôi nói cho bà biết, Phong Ảnh đế có cái loại trưởng bối vô liêm sỉ như bà nên mới có thể mặt dày như thế! Câu này, bà có thích nghe không?”
“Kiều Nhã Nguyễn!!!” Phong Phong nhíu mày.
Kiều Nhã Nguyễn chẳng thèm để ý đến anh ta. Cô vẫn nhìn chằm chằm mẹ Phong đang tức đến run cả người: “Là do con đĩ khốn khiếp không biết xấu hổ như mày quấn lấy con trai tao không chịu buông!”
“Con mẹ nó, bà đúng là đồ chó đẻ!!!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên bùng phát mà chửi bậy. Đúng là cô điên rồi mới có thể nghĩ tới việc ở cùng với anh ta một lúc trước khi rời đi, giờ nhìn xem cô tự mua dây buộc mình thế nào đây.
“Phong Ảnh đế, phiền anh trông coi mẹ anh cho kỹ, đừng thả bà ta ra để rồi cắn bậy khắp nơi!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đẩy mạnh Phong Phong ra rồi bỏ đi.
“Con khốn, mày đứng lại đó cho tao, tao đã cho mày đi chưa?”
Mẹ Phong vừa mới dứt lời thì trước mặt Kiều Nhã Nguyễn lập tức có ba người đàn ông mặc vest đen xì đứng chắn trước mặt cô.
Bước chân của Kiều Nhã Nguyễn khựng lại. Cô quay đầu nhìn người đàn bà đang tỏ ra cao ngạo kia: “Sao nào, bà không sợ tôi tiếp tục ở đây sẽ lại dụ dỗ con trai bà à?”
Phong Phong hơi nheo mắt lại nhìn ba gã đàn ông kia, anh ta nhận ra, đây đều là người bên cạnh ba anh ta.
“Mẹ, chuyện này là sao?” Phong Phong quay đầu lại nhìn mẹ của mình rồi chất vấn.
“Con khốn kia vừa mới mắng mẹ, mẹ muốn cô ta phải quỳ xuống nói xin lỗi mẹ!” Mẹ Phong cho rằng mình có người làm chỗ dựa nên lại càng tỏ ra kiêu ngạo hơn.
“Quỳ xuống?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng bật cười, đúng là hai mẹ con, ai cũng thích bắt người ta quỳ hết.
“Quả nhiên là khó lòng đề phòng chó dại cắn người!!!” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nói một cách khinh miệt.
“Tránh ra!!!” Phong Phong bước qua rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn ra phía sau mình, anh ta nhìn chằm chằm ba gã đàn ông kia.
“Thiếu gia, chúng tôi phụng mệnh lão gia tới bảo vệ phu nhân, chúng tôi chỉ nghe lệnh của phu nhân!” Gã cầm đầu lạnh lùng nói.
Kiều Nhã Nguyễn đang định đưa tay ra thì bị Phong Phong kéo lại: “Em đừng ra tay. Em không phải đối thủ của bọn họ đâu!” Mà ngay cả chính anh ta cũng không phải.
“Tôi không phải là anh, cũng không hèn nhát như anh!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi giằng tay ra.
Thanh âm của Kiều Nhã Nguyễn không lớn thế nhưng lại rất rõ ràng.
Trong đó còn chất chứa cả sự thất vọng không thể lờ đi.
Chân mày của Phong Phong nhíu lại thật chặt, anh ta nắm lấy cánh tay của cô: “Kiều Nhã Nguyễn!!!”
“Sao nào? Anh muốn tôi phải quỳ xuống xin lỗi mẹ anh sao? Tôi nói cho anh biết, nằm mơ đi!” Kiều Nhã Nguyễn gằn từng chữ nói.
“Còn lo lắng cái gì nữa, mau đè cô ta quỳ xuống cho tôi!” Thanh âm the thé chói tai của mẹ Phong lại vang lên.
Hai bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn siết chặt lại. Cô vốn định đấu với đám người kia một phen thế nhưng cô phát hiện bản thân mình thực sự không phải đối thủ của những người đó, thế rồi cô nhanh chóng bị giữ hai tay lại.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn không quỳ xuống mặc dù hai chân của cô cơ hồ đã bị đám người kia đá gãy.
“Bắt tôi quỳ trước con chó cái chỉ biết tru tréo như bà thì thà giết tôi đi còn hơn.” Kiều Nhã Nguyễn cắn chặt cánh môi của mình, cô trầm giọng nói.
Phong Phong đối phó với một người trong đám người đó nhưng vẫn không có cách bào có thể bảo vệ được Kiều Nhã Nguyễn.
“Bắt cô ta quỳ xuống!!!” Mẹ Phong hét lên.
“Nếu như bắt cô ấy quỳ xuống, con thề mẹ sẽ vĩnh viễn mất đứa con trai này!” Phong Phong tức giận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...