Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Nụ hôn vừa kết thúc, Sở Ninh Dực liền tì trán vào đống tua rua trước trán cô, mang theo cảm giác lành lạnh.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông trước mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Qua hôm nay, không ai có thể tách rời họ được nữa.

Thủy An Lạc quay lại, nhìn con búp bê gần nhất, một con là cô đội mũ phượng, một con là anh đang mặc vest đi giầy da.

Dù ở hai không gian khác nhau, nhưng họ vẫn có thể đứng cạnh nhau.

Đây là sự lãng mạn mà Thủy An Lạc chưa từng nghĩ tới.

Cũng là sự lãng mạn mà Thủy An Lạc không thể nghĩ tới được.

Anh Sở trước giờ luôn lấy việc trêu trọc cô ra làm trò vui, vậy mà giờ lại dành tặng cô một đám cưới thế kỷ như thế này.

Đám cưới xuyên thế kỷ, từ cổ đại kéo dài tới hiện đại.

Sống mũi Long Man Ngân bỗng cay cay, nước mắt cũng rơi xuống.

Thủy Mặc Vân đặt tay lên mu bàn tay của bà.

Lạc Vân thấy vậy tuy hơi khó chịu nhưng cũng không làm gì cả.

Dù sao người xuất giá cũng là con gái của họ, không liên quan tới ông.


Long Man Ngân ngẩng lên, cười với Thủy Mặc Vân: “Anh tìm được cho con gái một người đàn ông tốt rồi.”

“Như vậy cũng tốt, anh đã có lỗi với em, ít nhất không thể lại có lỗi với con bé nữa.” Thủy Mặc Vân lại nắm lấy tay Long Man Ngân, sau đó mới buông ra.

“Mặc Vân, em...”

Thủy Mặc Vân từ từ buông tay, “Man Ngân, như giờ rất tốt, em với Lạc Lạc đều hạnh phúc, đó chính là điều mà anh muốn.”

Trên vai ông phải gánh quá nhiều trọng trách, thế nên đã không thể trao cho mẹ con họ hạnh phúc được nữa rồi.

Như thế này, là sự lựa chọn tốt nhất.

Long Man Ngân còn chưa kịp thốt ra lời nào, nhưng vẫn có ý trách cứ giận hờn.

Anh ấy lúc nào cũng như vậy.

“Được rồi, được rồi, giờ tiếp tục hỏi câu hỏi đi, mọi người có câu nào muốn hỏi đều có thể hỏi.” An Phong Dương lại đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cười xấu nói.

Thủy An Lạc muốn trợn trắng mắt, nhưng thôi cô nhịn.

Nếu là trước đây, Phong Phong có lẽ cũng sẽ gây trò theo, nhưng hôm nay ánh mắt của anh ta chỉ bám riết lấy Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn ngược lại khá là sôi nổi, vừa thấy An Phong Dương nói dứt câu liền mở lời luôn: “Thế để tôi hỏi chú rể, lần đầu của chú rể có phải là của cô dâu nhà chúng tôi không thế?”


Phụt...

Thủy An Lạc phun thẳng, quay lại nhìn cô phù dâu xinh đẹp phía sau. Câu hỏi này liệu có phải quá gây sốc rồi không?

Hơn nữa câu này cô với Nhã Nguyễn cũng từng nói với nhau rồi, Thủy An Lạc không muốn ở trước mặt nhiều người hỏi về chuyện riêng tư của hai người.

“Lão Phật Gia.” Thủy An Lạc khẽ gọi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, như thể đang nghĩ xem có nên nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người như thế không.

“Phải.”

Lúc Thủy An Lạc đang định mở miệng, Sở Ninh Dực liền nói trước.

Tay Thủy An Lạc run lên, suýt nữa thì tóm rụng cả tay áo của mình.

Anh... Sao anh lại có thể nói ra như thế chứ.

Rõ ràng Kiều Nhã Nguyễn cũng không nghĩ là Sở Ninh Dực sẽ thật sự trả lời câu hỏi này, hơn nữa đáp án còn gây sốc như vậy. Lúc anh kết hôn với Thủy An Lạc anh cũng đã hai bảy hai tám tuổi rồi, sao có thể vẫn chưa...

Thủy An Lạc mặt đỏ như gấc dựa vào bả vai Sở Ninh Dực, mất mặt quá đi mất.

Nhưng Sở Ninh Dực thì khá là thoải mái. Anh cứ ôm vai Thủy An Lạc đối diện thẳng với câu hỏi của họ.

“Vậy giờ chú rể muốn nói điều gì nhất với cô dâu của mình?” Kiều Nhã Nguyễn lại nói tiếp.

Dù sao thì Sở Ninh Dực bình thường cũng không phải là người có thể gây trò, đây còn là hôn lễ theo kiểu cổ đại, quả thật không nên đùa hơi quá, thế nên Kiều Nhã Nguyễn hầu như đều hỏi những câu câu trong phạm vi an toàn cả.

Muốn nói câu gì nhất sao?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, anh có quá nhiều điều muốn nói, không phải sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui