Thủy An Lạc hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Hôn lễ của em làm sao có thể thiếu cô ta, đương nhiên là cô ta nhất định phải đến rồi.”
An Phong Dương khẽ gật đầu, “Anh cũng đoán là em cũng nghĩ như vậy. Để anh đi sắp xếp.”
“Nè, Anh Xinh Trai, anh sắp cho cô ta chỗ nào nhìn rõ rõ một chút nhé, nếu không làm sao em có thể nhìn thấy bộ dạng thương tâm đến chết của cô ta được chứ.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Sự lo lắng của cô quả nhiên là dư thừa rồi. Con nhỏ này làm gì mà biết sợ chứ, nó rõ ràng ghê gớm thế kia cơ mà.
An Phong Dương quay người đi thẳng. Kiều Nhã Nguyễn đi đóng cửa phòng lại, chờ Sở Ninh Dực đến gõ cửa đón dâu.
“Mày việc gì cứ phải nhất quyết cho Viên Giai Di tham gia. Mày không sợ cô ta gây chuyện à?” Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc ngồi xuống giường, cúi đầu sửa sang lại trang phục của mình, sau đó mới nói: “Cô ta không tham gia, sao tao có thể có cảm giác thành tựu được? Mày nói coi?”
“Mày biến thành như vậy từ bao giờ thế?” Kiều Nhã Nguyễn bước qua, đứng bên giường nhìn cô, “Nhưng mà như vậy cũng tốt, chí ít tao không cần lo mày bị bắt nạt nữa.”
“Người của Long gia, không phải đều như vậy à?” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, gần như không để bất cứ ai nghe thấy được.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh cô. Thủy An Lạc liền tựa lên vai bạn mình.
“Mày lại phải lập gia đình rồi, mày nói coi mày đã kết hôn lần thứ hai rồi đấy, thế mà chị đây lần thứ nhất còn chưa có.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài.
“Mày đã kết hôn lần hai rồi đấy, nói thật khó nghe.”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ sự lừa mình dối người của cô.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, đúng là kết hôn lần thứ hai, chỉ là chồng trước và chồng bây giờ vẫn là một người mà thôi.
“Tiểu Lạc Tử, nghe Ai Gia nói này, sau này đã có anh Sở nhà mày làm chỗ dựa cho mày rồi, ai dám bắt nạt mày, xách ghế lên đập luôn, biết chưa?” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục thở dài.
Thủy An Lạc thẳng lưng, chăm chú nhìn cô ấy: “Mày như thế làm tao bất an lắm biết không, có đúng là mày chỉ đi học thôi không?”
Kiều Nhã Nguyễn cũng nhìn Thủy An Lạc nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.
Sống lưng Thủy An Lạc lạnh run, ánh mắt này đáng sợ quá đi.
“Lạc Lạc, có thể tao sẽ phải đi vài năm, nhưng không phải trốn tránh, tao sẽ trở lại.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.
“Vài năm?” Thủy An Lạc hơi mím môi, “Mày định đi theo Sư Hạ Dương á?” Thủy An Lạc bỗng hét lên một tiếng, đứng lên, “Tao biết ngay mà, cái tên đó chỉ cần xuất hiện là không có chuyện gì tốt lành. Sao mày lại muốn đi theo anh ta, mày điên rồi à?”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc đang kích động, “Biết ngay nói với mày sẽ có kết quả thế này mà, nhưng tao đã quyết định rồi, việc điều tra lý lịch chính trị của tao cũng xong rồi, ngày mai sẽ đi.”
Thủy An Lạc lại hít sâu một cái, trong đầu vẫn còn đang tự nhủ, chí ít thì nó còn nói trước với mình.
“Tên điên kia thì sao? Anh ta có biết không?” Thủy An Lạc bội phục mình bây giờ còn có thể lý trí mở miệng hỏi câu này.
Người khác làm cô dâu, lúc này chắc đang ngồi ở trên giường thẹn thùng chờ chú rể đến, còn cô lại đang chất vấn bạn thân chuyện phải ra đi.
Cho nên, hôn lễ của cô nhất định không thể nào mà bình thường được.
“Tại sao phải nói cho anh ta biết?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày.
“Vậy mày còn nói mày không trốn tránh?” Thủy An Lạc đặt hai tay lên vai Kiều Nhã Nguyễn, “Nếu yêu anh ta, tại sao lại không tin anh ta, giao mẹ anh ta cho anh ta xử lý là được mà.”
“Lạc Lạc, không phải ai cũng là Sở Ninh Dực, cho nên tao chưa bao giờ trông chờ vào việc anh ta có thể làm gì được cho tao? Chuyện này không liên quan đến tin tưởng hay không, là tao đã nhìn thấu, tao và anh ta, hữu duyên vô phân.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...