Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Buổi tối trước ngày cưới của Thủy An Lạc, Kiều Nhã Nguyễn tới Sở gia bầu bạn với cô.
Thủy An Lạc vốn được yêu cầu qua bên phía Lạc Vân, nhưng cô đã từ chối chuyện này.
Trước đây lúc ba cô không có đây, cô có thể hơi nghiêng về phía Lạc Vân một chút. Nhưng giờ đã có ba ở đây rồi, thế nên cô vẫn muốn thiên vị ba mình hơn.
Theo quy tắc thì Sở Ninh Dực phải về nhà lớn, nhưng quy tắc gì đó với anh mà nói thật ra cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Thế nên buổi tối thím Vu cũng chỉ làm thêm một số món ăn, dấy danh nghĩa làm tiệc chia tay độc thân cho hai người “đã kết hôn” kia.
Tất nhiên trong buổi tụ tập này không thể thiếu Phong Phong vừa ở Provence về, tiện thể còn đem theo cả Cố Thanh Trần cũng vừa về nước chung.
Cố Thanh Trần trông đậm người hơn trước. Thủy An Lạc vừa nhìn thấy cô xong liền cứ đánh giá cô suốt.
Cố Thanh Trần nhíu mày hỏi: “Nhìn gì thế?”
“Sao cô lại béo nhanh hơn cả tôi thế?” Cô đang mang thai mà cũng không béo lên nhanh như vậy, không ngờ lại có thể nhìn thấy được Cố Thanh Trần đang mập lên.
“Chị à, tâm trạng em thoải mái thân thể béo mập chị cũng có ý kiến nữa hả?” Cố Thanh Trần xua tay ngồi xuống, lại bị anh họ lườm cho một cái.
Sắc mặt Phong Phong không được tốt, Kiều Nhã Nguyễn thì lại càng kém hơn.
Mân Hinh đặt Tiểu Miên Miên trong xe trẻ em. Tiểu Bảo Bối cũng có thể ngồi vào trong đó, để lũ nhỏ chơi với nhau.
Thủy An Lạc ngồi cạnh Sở Ninh Dực. Cố Thanh Trần vốn muốn cách xa nhất, nhưng không ngờ chỗ ngồi xa nhất lại bị Kiều Nhã Nguyễn chiếm mất. Cô nhìn sang góc còn lại, hai người này đúng là thú vị ghê.
Cố Thanh Trần cũng không để tâm nhiều, liền ngồi xuống ngay bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn.
“Lẩu lên rồi đây, mọi người cẩn thận bỏng nhé.” Thím Vu cười nói, rồi đặt nồi lẩu vào giữa, sau đó mới vào bếp bận bịu tiếp.
Thủy An Lạc cầm đũa lên vừa gắp thức ăn trong nồi lẩu, vừa nhìn Cố Thanh Trần, “Cô béo thật ấy.”
“Cô muốn chết đấy à?” Cố Thanh Trần hừ lạnh.
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Em gái anh mắng em.”
Sở Ninh Dực liếc mắt một cái, Cố Thanh Trần liền im bặt.
“Vấn đề ngày mai chắc cũng không lớn, thế nên Phong Tứ, cậu bảo vệ tốt cho Nhã Nguyễn là được, còn Lạc Lạc thì đừng rời khỏi Sở Đại, chỉ cần thế thì sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa.”
“Ý của anh là bà ta sẽ cướp người ngay tại hôn lễ sao?” Thủy An LẠc vừa ăn vừa hỏi.
“Cũng không đến nỗi cướp người ngay tại hôn lễ. Nếu không bà ta cũng không thể bố trí Viên Giai Di bên cạnh chúng ta như thế được.” Sở Ninh Dực nói.
Thủy An Lạc lại tiếp tục cắn đũa, “Không bằng mai để Tiểu Bảo Bối với Tiểu Miên Miên ở nhà đi?” Nếu không cô thật sự không thể yên tâm nổi.
Mân Hinh gật đầu hùa theo, cô cũng có ý này.
Thủy An Lạc thở dài: “Chẳng phải anh nói sẽ giải quyết xong hết trước hôn lễ sao?”
Kết quả thì sao? Mai cưới rồi, tới giờ vẫn chưa giải quyết xong.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Bà ta thận trọng hơn chúng ta, biết lúc nào mới là thời điểm tốt nhất.”
Cặp mắt to tròn của Thủy An Lạc đảo quanh, “Em còn tưởng bà ta sẽ kiên trì tới lúc em sinh đứa bé ra cơ?”
“Bà ta không phải kẻ ngốc, đợi mười tháng thì có quá nhiều biến số.” An Phong Dương chậc lưỡi. Anh nhìn Kiều Nhã Nguyễn vẫn cúi gằm mặt ăn cơm, rồi lại nhìn Phong Phong.
Sao giờ hai người này lại im lặng thế nhỉ.
Thủy An Lạc cũng nhìn về phía hai người họ, cuối cùng lại nhìn Sở Ninh Dực.
Anh vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, ý bảo cô ăn cơm đi.
“Có rượu không?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng.
Bầu không khí ngột ngạt này khiến cô khó chịu quá đi mất.
Rõ ràng đã nói bản thân không được để ý tới, nhưng cứ nghĩ đến việc ngày kia phải đi rồi, cô vẫn cảm thấy thật bức bối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...