Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc thốt ra từng lời từng chữ như châu như ngọc, nhưng chữ nào cũng hung ác. Dường như cô đang muốn đem nỗi hận thù của mình đối với Viên Giai Di truyền ra qua lời nói.

Sở Ninh Dực đặt tay lên vai Thủy An Lạc để ngăn cô mất đi bình tĩnh.

“Đằng nào tao cũng rơi vào tay của mày rồi, muốn làm gì thì tốt nhất là mày làm ngay đi, nếu không...” Viên Giai Di lại thở dốc, rõ ràng cô ta đang cố gắng chống đỡ.

“Long Nhược Sơ sẽ tới đây sao?” Thủy An Lạc cười nhạt: “Nhìn cái tình cảnh ngày hôm nay mà cô vẫn không hiểu gì à?”

Sở Ninh Dực vẫn đứng cạnh Thủy An Lạc đảm nhiệm trọng trách làm nền, giúp vợ ngốc nhà mình giả ngầu một cách tối đa.

“Mày có ý gì?” Viên Giai Di ôm lấy lồng ngực của mình, lục ngủ ngũ tạng của cô ta đều cảm thấy đau đớn.


Thủy An Lạc nhìn cô ta một cách thương hại: “Cô không nhìn ra rằng Long Nhược Sơ muốn giết cô sao? Cô đúng là hồ đồ rồi.” Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Lần này là vì để Viên Giai Di thấy ánh mắt thương hại của cô dành cho cô ta.

“Không thể nào, không có tôi giúp đỡ thì làm sao bà ta có thể đưa...”

“Đưa tôi đi hả? Nhưng mà Anh Xinh Trai của tôi ở dưới lầu đã mang một Viên Giai Di nghe lời lại hiểu chuyện đi rồi! Cô thật sự cho rằng người kia tới là để bảo vệ cô sao? Viên Giai Di, tôi thấy cô là người còn dại dột hơn cả Lâm Thiến Thần nữa.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô ta: “Cô quá hồ đồ rồi. Cô có biết đứa bé trong bụng tôi có ý nghĩa như thế nào đối với Long Nhược Sơ không?”

Viên Giai Di thở dốc kịch liệt. Cô ta cúi đầu nhìn bụng của Thủy An Lạc, trên mặt cô ta lúc này chỉ còn lại hận thù.

“Thế nhưng cô lại chỉ vì ghen ghét với tôi mà cho người xông ra trước đầu xe của tôi, muốn hại tôi phải sảy thai! Viên Giai Di, cô thật sự còn chẳng bằng Lan Hinh. Với Long Nhược Sơ thì mạng của tôi chẳng đáng một đồng, thế nhưng đứa bé này lại hoàn toàn khác.” Thủy An Lạc khẽ thốt ra từng lời từng chữ.

Và từng chữ ấy đều lọt hết vào tai của Viên Giai Di.

Gió thổi ngoài cửa sổ có chút lạnh, bả vai của Thủy An Lạc đột nhiên được phủ thêm một chiếc áo khoác, rất ấm áp.

Thủy An Lạc ngoảnh lại thì thấy khuôn mặt không đổi sắc của Sở Ninh Dực.

Được rồi, cái người đàn ông hẹp hòi này lại tức giận rồi!


Thủy An Lạc đứng dậy quay về bên cạnh Sở Ninh Dực rồi cúi đầu nhìn Viên Giai Di: “Viên Giai Di, bây giờ cô chỉ có hai con đường, một là theo chân chúng tôi đi thay thế Viên Giai Di giả mạo kia, hai là tiếp tục ở lại đây rồi chờ Long Nhược Sơ tới khám nghiệm tử thi.”

“Dù có đi theo thì chẳng phải tao cũng chỉ có một con đường chết thôi sao.” Viên Giai Di cười lạnh.

“Ít nhất sẽ được chết thoải mái một chút.” Thủy An Lạc mỉm cười nói.

Thủy An Lạc như vậy vừa lạnh lùng lại vừa tuyệt tình!

“Rốt cuộc tao cũng đã hiểu tại sao Lâm Thiến Thần trước khi chết và Lan Hinh đang ngồi trong tù vẫn nói mày là ma quỷ rồi. Mày mới đúng là đồ ma quỷ!” Viên Giai Di dường như đã nghiến nát răng của mình.

“Tôi đây cảm ơn sự khích lệ của cô.” Thủy An Lạc nói xong lại hơi cúi người tiến sát đến bên tai cô ta: “Tôi đã từng bỏ qua cho cô, thế nhưng là chính cô không chịu buông tha cho tôi. Nếu lần trước cô đi hẳn thì ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong. Nhưng mà cô lại trở về, cầm cờ hiệu muốn giết tôi mà về.”


Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.

Thủy An Lạc lập tức đứng thẳng người dậy rồi mỉm cười nói: “Xem ra người khám nghiệm tử thi tới rồi.”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì cổ tay bị ai kia nắm thật chặt, chặt đến nối khiến cô cảm thấy đau đớn.

Thủy An Lạc nhịn đau ngẩng đầu lên thì lập tức rơi vào đôi mắt sâu hút không thấy đáy của Sở Ninh Dực.

Thình thịch...

Dường như trong đầu cô có một sợi dây đã bị cắt đứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui