Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Những thớ thịt nơi khóe mắt của Viên Giai Di giật giật.
Hai bàn tay của cô ta siết lại thật chặt.
“Sở Ninh Dực, anh vì...”
Viên Giai Di còn chưa kịp nói xong thì di động trong tay cô ta đã kêu lên chói tai.
Cô ta khẽ run lên rồi máy móc cúi đầu nhìn tay của mình, có điều lúc này ánh mắt của cô ta đã có chút rời rạc.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn cô ta.
“Viên Giai Di?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi dò một tiếng.
Tiếng chuông điện thoại của cô ta rất kỳ lạ. Nó giống như một bài hát có giai điệu trầm thấp nhưng mà hoàn toàn không thể nghe rõ ca từ của bài hát đó.
Viên Giai Di ra sức nắm chặt chiếc di động. Thủy An Lạc đứng cách cô ta hơn hai mét mà vẫn có thể trông thấy gân xanh đang nổi lên trên mu bàn tay của cô ta.
Tiếng chuông reo tầm nửa phút. Viên Giai Di vẫn không nghe, mãi cho đến khi nó ngừng hẳn.
Cổ tay của Thủy An Lạc hơi đau. Cô cúi đầu nhìn bàn tay của Sở Ninh Dực đang nắm lấy tay cô đã siết chặt lại trong lúc vô thức.
“Anh làm sao thế?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi.
Sở Ninh Dực hơi nhắm mắt lại rồi mở ra. Anh hơi kinh ngạc nhìn Thủy An Lạc: “Em không làm sao à?”
Thủy An Lạc lắc đầu: “Em có sao đâu.” Cô thì có thể có chuyện gì được chứ.
Lần này thì chân mày của Sở Ninh Dực lại càng nhíu chặt hơn.
Giai điệu này vốn có tác dụng thôi miên.
Có lẽ Viên Giai Di không hề trở nên mạnh mẽ, cô ta đã bị Long Nhược Sơ khống chế.
Mà Viên Giai Di vừa rồi mới đúng là Viên Giai Di, thở hồng hộc không có chút lý trí nào.
Cả phòng làm việc trở nên im ắng đến đáng sợ.
Sở Ninh Dực vừa hỏi như vậy thì Thủy An Lạc sửng sốt một hồi sau đó chợt hiểu. Âm thanh kỳ quái đó có vấn đề. Ngay cả Sở Ninh Dực cũng suýt nữa đã bị mê hoặc thế nhưng cô không bị ảnh hưởng gì hết.
Cô không hề bị ảnh hưởng!
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, cả người đã bị Sở Ninh Dực kéo dựa vào vai anh.
Viên Giai Di ngẩng đầu, trong mắt cô ta đã không còn sự phẫn nộ vừa rồi mà có thêm mấy phần trấn định.
“Sở Ninh Dực, chẳng lẽ anh không biết đối địch với em sẽ có hậu quả gì sao?” Viên Giai Di lạnh giọng nói. Cô ta nhìn Thủy An Lạc, khóe miệng lạnh băng khẽ cong lên.
“Cô nên biết, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ đặt cô vào mắt cả.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói: “Lập tức rời khỏi đây đi!”
Viên Giai Di cúi đầu nhìn móng tay của mình: “Em sẽ đi, nhưng em thật sự muốn thấy hai người phải rời xa nhau như thế nào. Em nghĩ ngày đó cũng sắp tới rồi.” Viên Giai Di nói rồi khẽ liếc qua Thủy An Lạc một cái, sau đó mới xoay người rời khỏi đây.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại. Thủy An Lạc từ từ ngẩng đầu lên khỏi vai Sở Ninh Dực. Cô nhìn anh.
Sở Ninh Dực hơi híp mắt rồi đưa tay vỗ vỗ đầu vợ ngốc nhà mình, xem ra Viên Giai Di đã bị khống chế rồi.
“Chẳng lẽ em gọi điện thoại đã kích thích cô ta mất đi khống chế, cho nên cô ta mới bất ngờ tìm đến đây như vậy?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Sở Ninh Dực gật đầu: “Rất có khả năng là như vậy.”
“Vậy có bắt cô ta nữa không?” Thủy An Lạc nghĩ, nếu như Viên Giai Di đã bị Long Nhược Sơ thôi miên thì nhất định bà ta cũng biết chuyện Viên Giai Di bị bắt!
“Bắt!!!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nhưng so với trước đó thì cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, lần bắt người này có liên quan trực tiếp tới Long Nhược Sơ, cho nên anh Sở muốn giải quyết mọi chuyện trong một lần này luôn.
“Không đúng, anh đã đồng ý với em là giao Long Nhược Sơ cho em xử lý rồi cơ mà!” Thủy An Lạc đột nhiên nhớ ra, cứ như thế này thì chẳng phải cô lại không có việc gì làm sao?
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu của cô, nhưng sau đó lại xoay người cầm lấy điện thoại di động: “Ý trời đã định, em nhận đi!”
Thủy An Lạc: “...”
Cái ý trời này rõ ràng là do anh cố ý có được không hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...