Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Đến khi người kia đi rồi Thủy An Lạc mới mở cửa bước ra.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô: “Em không nghỉ ngơi à?”
“Em bị Lão Phật Gia cúp máy, cái cô nhõng nhẽo kia đòi đóng vai chính sao?” Thủy An Lạc tò mò hỏi: “Chẳng lẽ một đại Boss như anh mà còn phải quan tâm tới chuyện phim gì, chọn diễn viên nào nữa à?” Thủy An Lạc đi tới phía sau Sở Ninh Dực rồi vươn tay ôm lấy cổ anh, nói.
Sở Ninh Dực cũng nắm lấy bàn tay của cô rồi nhíu mày đáp: “Đạo diễn mới nổi gì đó quá mức vênh váo. Thế này rõ ràng là muốn ra oai với anh, không biết trời cao đất rộng y hệt như em.”
Thủy An Lạc: “Tại sao cái gì cũng có thể lôi em vào được vậy?” Thủy An Lạc bày tỏ không phục. Cô đâu có làm gì đâu.
“Em ngốc!” Sở Ninh Dực nói rồi hôn nhẹ một cái lên gò má của cô: “Em chơi một mình đi, đợi anh làm xong sẽ đưa em đi ăn cơm.”
Thủy An Lạc bĩu môi: “Sao anh chẳng lo lắng chút nào vậy? Anh thật sự coi thường Viên Giai Di đến thế cơ à?” Thủy An Lạc bĩu môi nhìn người đang bình tĩnh làm việc trước mặt.
“Chính em cũng đã nói tâm cơ của cô ta không bằng em cơ mà, thế thì sao anh phải để tâm chứ?” Sở Ninh Dực nhướng mày.
Có người gõ cửa phòng làm việc của anh. Thủy An Lạc vội vàng đứng thẳng người dậy nhìn thư ký đang bước vào. Cô hơi cúi đầu sẵn sàng hóa thân thành vật làm nền.
“Tổng giám đốc, có cô Viên nói muốn gặp anh.” Viên thư ký kia nói.
Cô Viên?
Viên Giai Di?
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực. Bọn họ còn chưa đi tìm mà cô ta đã tự dâng đến trước cửa rồi sao?
“Nói là tôi không có thời gian.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Lần này thì Thủy An Lạc rất biết điều, một câu cũng không ho he.
Thư ký khẽ gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình rồi chuyển tới đứng trước mặt Sở Ninh Dực: “Sao Viên Giai Di lại tới đây, chẳng lẽ là vì vừa rồi bị em chọc tức à?”
Sở Ninh Dực dựa lưng vào ghế, hai tay chống dưới cằm: “Chắc thế.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh zai à, anh trả lời dối lòng như vậy có được không hả?
“Tại sao anh không gặp em?”
Cảnh cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh. Thủy An Lạc nghe được tiếng rít gào kia thậm chí còn có tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng vào.
Ui chao, muốn làm bảo bảo giật mình đấy hả?
Sở Ninh Dực vẫn giữ nguyên dáng ngồi. Thủy An Lạc quay đầu lại rồi khoanh hai tay trước ngực. Cô dựa vào bàn nhìn người đang điên máu xông vào.
“Ôi chộ ôi, cô là Trump hay là Elizabeth vậy hả? Nói không gặp là không gặp, còn đòi lý do cái gì?” Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói.
“Hỏi cô chắc?” Viên Giai Di thở hổn hển.
Thư ký nhận được dấu tay lui ra của Sở Ninh Dực thì nhanh chóng đi ra, nếu không thì có khi ăn đạn lạc mất.
Thủy An Lạc vẫn dựa vào bàn, hai chân vắt chéo khiến người khác nhìn vào tăng thêm mấy phần nhàn nhã.
“Bình tĩnh đi nào, chiến tranh còn chưa bắt đầu mà sao cô đã hoảng sợ quá vậy?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói mà nhìn người vẫn đang run rẩy đứng ở kia.
Viên Giai Di hít mạnh vào một hơi, ánh mắt của cô ta khóa trên người Sở Ninh Dực: “Là anh bảo An Phong Dương theo dõi em.”
“Chị hai, chị có lầm không vậy? Rốt cuộc là ai theo dõi ai đó hả? Tự dưng cô đi chung đường với chúng tôi chắc. Bây giờ muốn vừa ăn cướp vừa la làng sao?” Thủy An Lạc bật cười khinh bỉ.
“Mày câm mồm!” Viên Giai Di tức giận nói.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, Viên Giai Di thế này dường như có gì đó rất lạ, hình như cô ta hơi kích động quá mức.
Sở Ninh Dực cũng nhận ra được điều đó. Anh đứng dậy đi qua đứng bên cạnh Thủy An Lạc rồi trầm giọng nói: “Viên Giai Di, giữa hai chúng ta đã không có chuyện gì để nói nữa rồi, giờ mời cô đi ngay cho!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...