Thủy An Lạc vừa dứt lời, cậu em cảnh sát kia lại khinh bỉ liếc cô một cái, sau đó trả lại chứng minh thư cho cô, kiêu căng nói: “Tôi lớn hơn cô, gọi ai là em đấy hả?”
Mọi người: “...”
Mẹ nó, thằng ranh cảnh sát này làm sao vậy hả.
Cô với Kiều Nhã Nguyễn chỉ chênh nhau có hai tháng thôi đó! Sao nó vừa hay lại kẹp giữa hai người vậy?
“Được, vậy anh cảnh sát, xin hỏi các anh đang làm gì thế?” Thủy An Lạc tốt tính nói lại, tránh để Lão Phật Gia lên cơn xông vào tẩn cả cảnh sát.
“Lục soát!” Vẫn cái vẻ kiêu căng ngứa đòn đó.
Thủy An Lạc: “...”
Má, chẳng lẽ cô không nhìn ra là đang lục soát à?
Mấu chốt ở chỗ, lục soát quán ăn ven đường, còn làm lớn thế không thấy kỳ quặc hả?
Cậu cảnh sát kia kiểm tra chứng minh thư của họ xong, hơi cau mày: “Ăn rồi thì mau rời khỏi đây đi.”
Mặc Lộ Túc vẫn cúi đầu không lên tiếng. Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối, chống cằm nhìn cậu cảnh sát tươi trẻ kia, “Chẳng lẽ các anh đang làm nhiệm vụ gì lớn à?”
“Chuyện này không liên quan tới cô.” Cậu cảnh sát kia nói xong liền đi tới nhà tiếp theo để kiểm tra chứng minh thư.
“Chậc chậc chậc, trông cái vẻ kiêu căng đó kìa, chờ hôm nào nó cởi cái bộ đồ cảnh sát đó ra đi, xem chị đây có tẩn cho một trận không.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.
“Ăn xong thì mau đi thôi, trời cũng không còn sớm nữa rồi.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.
Ba người cùng nhìn Mặc Lộ Túc. Lúc này ánh đèn có chút tối, thế nên họ đều không nhìn rõ được sắc mặt của anh.
Thủy An Lạc đang mải nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, là Sở Ninh Dực gọi tới, hơn nữa giờ ở đây cũng không còn nhiều người nữa, thế nên cô không ra ngoài mà đứng đó bắt máy luôn.
“Em đang ở đâu thế?” Sở Ninh Dực hỏi.
“Quán đầu tiên ở hẻm phía Nam, không phải nói là tám giờ mới đón sao? Giờ mới bảy rưỡi thôi mà.” Thủy An Lạc bĩu môi nói.
Tiếc là anh Sở lạnh lùng không đáp lại cô mà dập điện thoại luôn rồi.
“Chậc, người nhà mày đến đón sớm thế à, còn đang định đổi chỗ khác mà.” Kiều Nhã Nguyễn than thở.
“Người ta nghĩ con trai người ta sắp phải ngủ rồi thôi, chứ không phải tới để đón tao đâu.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang tiếc nuối món cá nướng, cái này không cho nhóc ăn được, cay lắm.
“Ma ma, ăng, ăng~”
“Ăng cái gì mà ăng, không ăng được.” Nói rồi cô bế Tiểu Bảo Bối đứng lên chân mình, cầm áo khoác nhỏ mặc lên cho nhóc, “Mau mặc vào đi, nếu không ba con mà nhìn thấy lại mắng mẹ.”
“Chậc chậc chậc, trong nhà mày không có chút địa vị nào à?” Thế mà cũng sợ?
Thủy An Lạc quăng cho cô một tiếng ha ha tự hiểu lấy, có giỏi thì mày tranh địa vị trước mặt anh Sở nhà tao đi.
Sở Ninh Dực tới rất nhanh. Tiểu Bảo Bối vừa nhìn thấy ba liền kích động vẫy tay đòi ba bế, còn chỉ vào đĩa cá nướng đòi ăn nữa.
Có điều lần này có chỉ cũng vô dụng, vì daddy của nhóc cũng không cho ăn.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối, nhưng mắt lại nhìn Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc đứng dậy, nhìn Sở Ninh Dực: “Anh.”
Sở Ninh Dực nhìn anh một lượt, lạnh nhạt ừ một tiếng, “Cậu đưa họ về đi, dạo này trên đường không được an toàn lắm đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền đưa Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối đi luôn.
“Haiz, Sở tổng, vẫn chưa trả tiền.” Kiều Nhã Nguyễn bỗng gọi lớn, “Tiểu Lạc Tử đã nói hôm nay nó mời rồi mà.”
Thủy An Lạc: “...”
Mẹ nó, đúng là cái bẫy hàng đầu thế gian, cô nói cô mời lúc nào hả!
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn vợ. Thủy An Lạc cười ha ha. Sở Ninh Dực hừ một tiếng, ra hiệu bảo Thủy An Lạc lấy ví trong túi áo của anh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...