Cái liếc khinh bỉ của Thủy An Lạc lúc này như thể đã chọc tức Viên Giai Di.
“Vậy tôi sẽ đợi, đợi đến ngày cô phải cầu xin tôi.” Viên Giai Di hung hăng quăng lại một câu.
“Buồn cười ghê, cầu xin cô á?” Thủy An Lạc thờ ơ nói, “Viên Giai Di, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Cha cô còn không thoát khỏi con mắt của ông trời, cô tưởng cô còn có thể chạy nhảy được bao lâu nữa đây?” Thủy An Lạc nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy, sau đó đi qua bàn.
Lúc đi ngang qua Viên Giai Di, cô dừng bước: “Huống hồ, so với ba cô, cô cũng chỉ là A Đẩu* không chống nổi tường, giờ chỉ là con chim non chưa mọc chắc cánh mà đã vội tới cửa chịu chết. Cô cảm thấy, cô có thể là đối thủ của Sở Ninh Dực sao?”
*A Đẩu: Lưu Thiện, còn gọi là A Đẩu, con trai của Lưu Bị. Vị hậu chủ của nhà Thục Hán này luôn khiến người ta nghĩ tới một đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, một vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan. Người Trung Quốc thậm chí còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng.
Từng lời từng chữ trong câu nói của Thủy An Lạc đều mang theo sự khinh bỉ.
Nhưng khi Thủy An Lạc nói xong, chính cô cũng hơi đờ ra.
Viên Giai Di cánh chưa mọc hết đã vội chạy đi trả thù, vì cô ta có thể đi được rồi.
Mà cô ta có thể đi nhanh như vậy là nhờ... Mặc Lộ Túc!
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Tất cả những điều này đều là Mặc Lộ Túc làm!
Vì, muốn ép Viên Giai Di vào lúc cô ta chưa có đủ sức mạnh, sau đó mới giải quyết mối hậu hoạn này cho cô.
Thủy An Lạc thầm xót xa ân hận, đàn anh làm mọi điều đều vì cô, vậy mà cô đã làm gì thế này?
Chẳng trách, chẳng trách đàn anh lại nói chỉ cần biết cô vẫn còn để tâm đến anh, vậy thì tất cả những điều anh làm đều đáng cả.
Thủy An Lạc bỗng bị vây trong cảm xúc áy náy, hổ thẹn cùng tội lỗi. Cô nợ đàn anh một lời xin lỗi.
Viên Giai Dị bị khích, cả người run lên bần bật.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng muốn gây thù với cô. Cái tôi cần chỉ là tống cô đi, chỉ có vậy mà thôi.” Viên Giai Di thấp giọng nói bên tai Thủy An Lạc. Khi cô ta muốn đưa tay ra chạm vào Tiểu Bảo Bối, lại bị Thủy An Lạc nhanh chóng né tránh.
Viên Giai Di rụt tay của mình lại, “Có lẽ sẽ có một ngày nào đấy, tôi sẽ để cô nghe thấy tiếng thằng bé gọi tôi là mẹ.”
“Nằm mơ đi!” Thủy An Lạc lạnh lùng đáp trả, “Tôi sẽ chờ xem ngày cô thất bại.”
Viên Giai Di mỉm cười, sau đó quay lưng rời khỏi đây.
Kiều Nhã Nguyễn cầm điện thoại quay lại thì thấy Viên Giai Di vừa đi khỏi còn Thủy An Lạc vẫn đang đứng đó.
“Sao con mẹ đó lại tới đây vậy?” Kiều Nhã Nguyễn cau mày hỏi.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống rồi mới nói: “Ra uy với tao, ảo tưởng tới ngày sau con trai tao sẽ gọi cô ta là mẹ.”
“Má, ai cho cô ta mặt mũi mà thốt được ra câu đó thế?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói, lại nhìn sắc mặt khác thường của Thủy An Lạc: “Mày làm sao đấy?”
“Hình như tao đã trách nhầm đàn anh mất rồi.” Thủy An Lạc buồn bực nói.
“Đàn anh?” Kiều Nhã Nguyễn ngẩn ra, “Mặc Lộ Túc á?”
Chính là mối tình đơn phương còn chưa chớm nở đã bị bóp chết của cô ấy hả.
Thủy An Lạc gật đầu, nhưng cũng không nói tiếp nữa.
“Tân Nhạc có tới không?” Thủy An Lạc hỏi.
“Có, nhưng phải đợi nó tan ca xong bắt xe qua đây, chắc cũng phải một tiếng nữa.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại quay ra nói với chủ quán: “Tạm thời đừng mang cá nướng lên vội ạ, một tiếng nữa hãy bưng lên.”
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, “Bế thằng bé hộ tao một lát. Tao đi gọi điện cho anh Sở.”
“Chậc chậc chậc, đi tụ tập có tí thôi mà cũng phải báo cáo nữa à?” Kiều Nhã Nguyễn cười, trêu cô.
“Kẻ không có chồng không hiểu được đâu.” Thủy An Lạc phản kích lại, sau đó chạy qua một bên gọi điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...