Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực nắm lấy hai bàn tay của cô rồi dắt Thủy An Lạc đi về phía trước, như vậy có thể tránh việc cô lại ngã xuống lần nữa.
“Em?” Sở Ninh Dực nhướng mày, nói: “Nếu là em thì còn chưa kịp tiến vào cửa cung đã bị người ta hại chết rồi!”
Thủy An Lạc: “..”
Thủy An Lạc phẫn nộ trừng mắt nhìn anh một cái rồi định xoay người đi, nhưng không ngờ lại bị giẫm lên váy lần nữa.
“Cẩn thận một chút!” Sở Ninh Dực lại kéo cô thêm lần nữa, nhưng mà lần này cô ngã quá mạnh cho nên Sở Ninh Dực không dám mạnh tay giật người lại. Cuối cùng anh cũng chỉ có thể ngã xuống theo cô nhưng đã kịp ôm cô vào lòng mình để bảo vệ.
“Ui...”
Trâm vàng của cô lại vô tình mà quẹt qua gò má của anh.
Thủy An Lạc bị giật mình, vội vàng bò dậy.
“Anh làm sao thế?”
Sở Ninh Dực ngồi dậy rồi đưa tay sờ lên vết xước trên gò má của mình: “May mà em không phải là Thái tử phi gì đó, nếu không thì chẳng biết cái mặt này của bản Thái tử đã bị em hủy mấy lần rồi nữa! Em đang ghen tị bản Thái tử dễ nhìn hơn em đấy à!”
Thủy An Lạc nhìn một vệt hồng hồng trên mặt của anh thì cười có chút xấu hổ.
“Em không cố ý mà!” Thủy An Lạc khẽ nói xin lỗi.
Sở Ninh Dực hơi cong chân lại, sau đó ngồi luôn dưới đất.
Thủy An Lạc vẫn thấp thỏm nhìn gò má của anh: “Hay là hôm nay không chụp ảnh nữa, hình như là bị đỏ lên mất rồi.”
“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối lắc cái mông đi tới, dường như nhóc đang thắc mắc tại sao cả ba và mẹ mình đều ngồi dưới đất thế này.
“Ây~” Kiều Nhã Nguyễn đưa tay kéo Tiểu Bảo Bối quay lại.
Cốc Hòa kéo tay của Kiều Nhã Nguyễn lại rồi khé lắc đầu với cô, như vậy có mới có thể chụp được ảnh cả gia đình ở chung với nhau.
Phong Phong nhìn tay của Cốc Hòa, trong mắt anh ta ánh lên sự không vui.
Tiểu Bảo Bối đi được mấy bước thì tự dưng ngã ngồi xuống đất, may mà cái mông toàn thịt của nhóc ta được một lớp bỉm bảo vệ, cho nên cũng không đau đớn gì.
“Kìa~” Thủy An Lạc giật mình rồi lập tức xốc váy đứng dậy.
Sở Ninh Dực đè tay của cô lại, ý bảo cô đừng nên cử động.
Tiểu Bảo Bối ngồi dưới đất nhưng cũng không tỏ vẻ cầu cứu. Bàn tay ú nần đập đập xuống đất định tự đứng lên mấy lần nhưng vẫn không thành công, vì xung quanh chỗ này không có chỗ nào có thể bám vào được cả.
Thủy An Lạc ghé vào chân của Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối đang cố gắng tự thân vận động.
Cũng có đôi lúc Thủy An Lạc cảm thấy Sở Ninh Dực có hơi nghiêm khắc với Tiểu Bảo Bối, dù sao con trai vẫn còn nhỏ mà.
Thế nhưng phần lớn thời gian Sở Ninh Dực lại yêu thương Tiểu Bảo Bối còn hơn cả cô nữa.
Điều này khiến Thủy An Lạc cảm thấy rất là đau trứng. Cơ mà người ta phân biệt rất rõ ràng giữa việc yêu chiều và dạy dỗ cho nên cô hoàn toàn không thể trách cứ được điều gì.
“Không có cái gì để bám thì nó không đứng lên được.” Lúc ở nhà, mỗi khi Tiểu Bảo Bối muốn đứng lên thì đều phải bám vào ghế trước đã.
Dường như Tiểu Bảo Bối cũng xác định được rằng mình không đứng lên được cho nên cái miệng nhỏ liền bĩu ra. Không đứng lên được thì thôi, nhóc ta dứt khoát đổi tư thế từ ngồi thành nằm, vậy thì có thể bò được rồi.
Tiểu Bảo Bối bò vững vàng hơn đi rất nhiều, cũng nhanh hơn cho nên chỉ một lát sau đã bò đến bên cạnh mẹ mình. Cu cậu lập tức toét miệng cười lộ ra mấy cái răng sữa trắng tinh.
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy con trai rồi đặt vào lòng mình, sau đó thì hôn lên khuôn mặt bánh bao của nhóc một cái.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách. Nhưng khi nhóc nhìn lên mặt ba mình thì hai hàng lông mày nhỏ xíu lập tức nhíu lại, cái tay ngắn tũn còn chỉ vào mặt ba rồi quay sang nhìn mẹ: “Ya~”
Tiểu Bảo Bối muốn hỏi mặt của ba bị làm sao thế?
Thằng nhóc thối này cũng biết lo lắng cho ba nó rồi cơ đấy.
Sở Ninh Dực vươn tay xoa mặt con trai bảo bối một cái, sau đó mới nói: “Ba không sao.”
Oắt con thối tha này lúc nào cũng chỉ biết troll ba mình, thế nhưng cũng vẫn lo cho ba lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...