Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
“Một lát nữa anh qua đón em.” Sở Ninh Dực nói dứt lời liền cúp máy.
Thủy An Lạc thật sự không nghĩ đến chuyện chụp ảnh cưới này. Vào lần tổ chức hôn lễ này thì toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ hết lên người Viên Giai Di.
Thủy An Lạc cúp điện thoại xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Viên Giai Di đang đứng dựa vào cửa, cô ta chăm chỉ tới đây thật đấy.
“Ảnh cưới sao?” Viên Giai Di nhẹ giọng lặp lại những gì mà cô ta vừa mới nghe được.
Thủy An Lạc vuốt ve di động trong tay mình rồi thản nhiên ngẩng đầu nhìn Viên Giai Di.
“Gần đây cô Viên rảnh rỗi lắm hả?” Thủy An Lạc nói.
Viên Giai Di đưa tay đóng cửa lại rồi bước từng bước vào trong phòng: “Đúng là có chút rảnh rỗi, cho nên tôi tới tìm cô tán gẫu một chút đây.”
“Tôi nghĩ giữa chúng ta đâu có chuyện gì hay để mà nói đâu!” Thủy An Lạc nhìn cô gái ngồi xuống trước mắt mình, cười lạnh nói.
Viên Giai Di hơi thở dài: “Thủy An Lạc, tôi thật sự rất muốn nhìn xem hôn lễ của cô sẽ ra cái dạng gì đấy?” Viên Giai Di dùng tay chống cằm của mình, nhẹ giọng nói.
Thủy An Lạc đứng dậy: “Được thôi, vậy tôi mời cô Viên đây tới dự hôn lễ thì sao nhỉ?”
“Nhưng mà tôi lại sợ rằng cô sẽ chẳng có cái hôn lễ nào hết cả.” Viên Giai Di mỉm cười trả lời.
Thủy An Lạc nhìn khóe miệng chồng chất ý cười của Viên Giai Di, có lẽ vì hiện tại gương mặt của cô ta đã gầy đến mức hóp lại cho nên khi cô ta cười thì những cơ bắp trên mặt co rút lại trông cực kỳ dữ tợn.
“Cô có ý gì?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
Viên Giai Di tiếp tục cười rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đã đứng dậy: “Thủy An Lạc, cô muốn giết tôi sao?”
Thủy An Lạc nheo mắt tiếp tục nhìn cô ta.
“Đáng tiếc, có lẽ cô mãi mãi chẳng có được cái cơ hội ấy đâu.” Viên Giai Di nói với vẻ sâu xa.
Thanh âm của Viên Giai Di cứ như thể được truyền ra từ địa ngục.
Viên Giai Di đứng dậy rồi chậm rãi đi về phía Thủy An Lạc, sau đó lướt qua bên người cô: “Tao chờ cái ngày mà mày phải đến cầu xin tao.”
Thủy An Lạc khẽ nghiêng người nhìn Viên Giai Di mở cửa rời đi, cho đến khi bóng dáng của cô ta biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của cô.
Hai bàn tay của Thủy An Lạc khẽ siết chặt. Cô nheo mắt, Viên Giai Di có ý gì?
Lúc Sở Ninh Dực tới thì Thủy An Lạc vẫn đang đứng đờ ra bên cạnh bàn.
“Làm sao thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.
“Không có gì, Viên Giai Di vừa mới đi xong.” Thủy An Lạc giật mình tỉnh táo lại rồi chậm rãi nói.
Viên Giai Di?
Cái tên này khiến Sở Ninh Dực không nhịn được mà nhíu mày, tại sao cô ta lại tới đây?
Xem ra anh phải nhanh chóng giải quyết đôi chân của cô ta nữa rồi.
Chụp ảnh cưới thì đương nhiên phải chụp, thế nhưng cũng phải chụp ảnh của phù dâu và phù rể nữa.
Vậy nên Thủy An Lạc gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, bảo cô bạn thân mau tới.
“Ông đây không có thời gian, đang bế quan!” Kiều Nhã Nguyễn từ chối dứt khoát. Phù dâu phù rể cái quái gì chứ, đùa à, đây chẳng phải là lại phải đụng mặt với Phong Phong sao?
Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực ra xe, vừa đi vừa chậc lưỡi nói: “Mày sợ lại gây chiến một trận với Phong Ảnh đế chứ gì?!”
“Nòi đùa, ông đây mà biết sợ chắc?” Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy liền nhảy dựng lên.
“Thế sao mày không đến?” Thủy An Lạc lập tức bắt thóp.
“Chỉ là vì ông đây không muốn...”
“Không muốn gặp lại anh ta, chẳng phải vẫn là ý đó sao?” Thủy An Lạc tiếp tục khích đểu.
“Tao bảo này Tiểu Lạc Tử, mày thế này là muốn tạo phản với tao có đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
Thủy An Lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực, anh nói cho cô biết là đã xử lý xong bên Phong Phong rồi.
“Phong Ảnh đế đã đồng ý rồi đấy, mày không sợ thì đến đây đi. Có cái quái gì đâu chứ, chỉ là một người bạn trai cũ thôi mà?” Thủy An Lạc thở dài: “Chị đây có mỗi một lần kết hôn thôi đó.”
“Mẹ, mày đây là tái hôn đó!” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng: “Còn nữa, ai nói anh ta là bạn trai cũ của tao. Con mắt nào của mày trông thấy tao với anh ta hẹn hò với nhau hả?”
Tái hôn?
Cái từ này thật khó nghe quá đi
“Nói một câu thôi, mày tới hay không!” Thủy An Lạc ra tối hậu thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...