Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thật sự không đến nỗi đấy chứ?

Nhưng sao Thủy An Lạc cô lại vẫn cảm thấy hơi nguy hiểm nhỉ?

Phong Phong đi tới phía sau Kiều Nhã Nguyễn, nhìn cô gái ở trong gương kia.

Anh ta từng trông thấy Kiều Nhã Nguyễn mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nhưng trước giờ chưa từng thấy cô mặc lễ phục bao giờ, tuy không phải là váy cưới, nhưng cũng đủ để anh ta say mê rồi.

Kiều Nhã Nguyễn vốn định cúi xuống chỉnh lại chân váy, nhưng lại nhìn thấy người đứng sau mình trong gương.

Phong Phong là kiểu người trông rất yêu nghiệt, nhưng cực ít khi mặc đồ chín chắn thế này, lúc nào trông anh ta cũng như một kẻ bất cần đời.

Thế nên đây cũng coi là lần đầu tiên Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy.

Thủy An Lạc tựa vào ngực Sở Ninh Dực, “Đây là đang nhìn hợp nhãn nhau đấy hả?”

“Chúng ta đi thôi, ở đây không còn việc gì của chúng ta nữa rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi đỡ cô dậy.

“Vậy...”

“Yên tâm, không đánh nhau được đâu. Trừ khi Sư Hạ Dương tự dưng xuất hiện.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.


Sư Hạ Dương à, quả nhiên đúng là cái gai trong lòng tất cả mọi người.

“Anh, vẫn không ưa anh ta hả?”

“An Tam kể với em rồi à?” Sở Ninh Dực mở cửa, cẩn thận đỡ cô ra ngoài.

Thủy An Lạc cười gượng, “Cũng chỉ kể một chút với em thôi.”

“Ừ, thế nên em nhớ cho kỹ này, ngàn vạn lần đừng lừa anh, hơn thế nữa cũng đừng nghĩ đến việc phản bội anh. Nếu không em nhất định sẽ thảm hơn cậu ta đấy.” Nói xong anh đỡ cô lên xe, vẫn ngồi ở ghế sau, như vậy không gian cũng rộng rãi hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Sao lại chuốc lên cô rồi?

Thủy An Lạc quay lại nhìn vào bên trong, nhưng đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa cả, “Anh có chắc là không sao thật không đấy?”

“Có lẽ thế...” Nói rồi anh khởi động xe, chậm rãi nói: “Chút chuyện thôi.”

“Hả?” Thủy An Lạc giật mình, nhưng tiếc là Sở Ninh Dực đã khởi động xe rồi.

Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ cong lên, vì nhìn thấy Sư Hạ Dương đang vội vàng xuống xe, đi vào tiệm lễ phục.


Lúc Thủy An Lạc quay lại, trước cửa đã không còn gì kỳ lạ nữa rồi, thế nên cô thật sự không biết Sở Ninh Dực nói câu đó có ý gì.

Hôm nay Sư Hạ Dương tới là để lấy đồ về chụp ảnh mang bầu cho vợ chưa cưới của mình, có lẽ đây là bức ảnh cuối cùng của vợ anh ta. Mà anh ta chỉ có thời gian buổi chiều ở bên cô thôi nên rõ ràng có hơi vội thật.

“Đội trưởng Sư, đồ của anh đã được chuẩn bị xong rồi.” Nhân viên phục vụ thấy anh ta đến liền lên tiếng.

Đội trưởng Sư?

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy tiếng, không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Rõ ràng Phong Phong cũng nghe thấy, nhưng chỉ có hai hàng lông mày nhíu lại chứ anh ta không quay đầu. Lúc Kiều Nhã Nguyễn quay lại bỗng bị ôm lấy từ phía sau.

“Anh làm gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng, cố gắng vùng ra, nhưng lần này lại không thể giãy ra khỏi cái ôm cứng nhắc của anh ta.

Sư Hạ Dương tới lấy lễ phục xong nói tiếng cảm ơn, quay ra lại thấy người ta đang ôm nhau.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn qua gương vừa hay trông thấy Sư Hạ Dương, vẻ mặt có chút khó xử. Cô chẳng có gì với Sư Hạ Dương cả nhưng đã nhờ người ta mở cửa sau cho đi để tránh Phong Phong rồi, giờ lại bị người ta trông thấy cảnh này.

Ánh mắt khó xử của Kiều Nhã Nguyễn lại bị Phong Phong hiểu theo ý khác.

Cô ấy đang lo lắng sẽ bị Sư Hạ Dương trông thấy sao?

Phong Phong nghĩ như thế, cơn điên bỗng bùng lên, anh ta quay mạnh người lại, cúi xuống hôn lấp môi cô, lúc này miệng đã xen lẫn cả vị máu tanh.

Như thể anh ta đang muốn tuyên bố chủ quyền với ai đó, rằng đây là người phụ nữ của anh ta, chỉ có thể là của anh ta mà thôi!

Kiều Nhã Nguyễn mở lớn hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt không thể tin nổi, anh lại lên cơn động kinh đấy à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui