Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực nghiêm túc suy nghĩ, chắc vì cảm thấy cách này cũng được nên liền xuống xe, qua đằng kia đỡ Thủy An Lạc xuống.

“Cô lái xe đi, chậm một chút.” Sở Ninh Dực thẳng thừng hạ lệnh.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Cô đang tự rước việc vào thân mình đấy hả?

Thủy An Lạc cũng lười bảo anh bình tĩnh lại, vì cô cảm thấy, Sở tổng không thể bình tĩnh được nữa rồi.

“Không thì bảo họ tự đi đi, mình về nhà.” Sở Ninh Dực nghĩ một hồi, vẫn nghĩ cái này đáng tin hơn.

Thủy An Lạc quay mặt sang nhìn Sở Ninh Dực, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ lại quyết định câm nín luôn, vì anh Sở lúc này, sẽ không nghe gì hết đâu, cô cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Kiều Nhã Nguyễn cũng quyết định im miệng, quả nhiên ai sắp làm ba cũng kỳ quái hết.

Tiểu Bảo Bối tỏ ý khóc ngất trong nhà vệ sinh, hồi mẹ mang thai nhóc, daddy cũng có phản ứng thế này đâu.

Tiệm lễ phục ở gần bệnh viện, lái xe tầm khoảng hai mươi phút.


Vì Sở Ninh Dực đã đánh tiếng trước nên giờ trong tiệm cũng không có ai cả, chỉ chờ mỗi họ tới thôi.

Phong Phong tới trước, lúc này đang xem tạp chí.

Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc vào, Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không thèm để ý tới Phong Phong.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực ngồi ở khu vực tiếp khách chờ họ vào thay đồ, vì đồ cho phù dâu phù rể cũng là được Sở Ninh Dực đặt riêng, thế nên họ không cần phải chọn, chỉ thử xem có vừa không là được.

Sở Ninh Dực bảo họ chuẩn bị sẵn ô mai, giờ vừa hay có thể ăn được luôn.

“Có phải anh vui hơi quá rồi không?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi.

Sở Ninh Dực ngẩn ra, “Có sao?” Anh cảm thấy anh vẫn rất bình thường mà, “Thử một miếng đi.” Nói rồi anh nhét ô mai vào miệng cô.

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu để nói cho anh biết, đúng là có hơi quá đà thật.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Lần trước lúc em gọi điện thoại cho anh, nếu như em nói em đã có thai thì chắc giữa chúng ta sẽ không có nhiều chuyện xảy ra thế này đâu.”


“Anh thật sự thích trẻ con đến thế cơ à? Em nhớ là hồi đó anh có thích tí nào đâu.” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.

“Lúc đó có thể là không thích, nhưng sẽ chịu trách nhiệm, sau đó ở bên em lâu, ắt rồi cũng sẽ như bây giờ.” Sở Ninh Dực nhíu mày, nhưng đó cũng là lời nói thật lòng của anh.

Câu này có thể nghe không cảm động, nhưng Thủy An Lạc không thể không nói, những điều anh nói đúng là sự thật, thế nên cô cũng không hề phản bác lại.

Lễ phục của Kiều Nhã Nguyễn có tổng cộng hai bộ, một bộ sát đất, còn một bộ trên đầu gối, đều màu trắng cả, không rườm rà như đồ của cô dâu, nhưng nhìn lại rất thoải mái, bắt mắt.

Bộ đồ bó sát thân, quây trước ngực, hiện rõ phần ngực căng tròn của cô. Phần eo được xiết lại, lộ rõ vòng eo thon gọn.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn, tuy hồi năm nhất Kiều Nhã Nguyễn từng khiến Thủy An Lạc kinh ngạc một lần, nhưng giờ, cô vẫn bị chấn động như thế.

Còn người đàn ông mặc bộ vest đen vốn đang đứng trước gương ngắm mình, bất chợt từ trong gương lại trông thấy cô gái đi từ phòng thay đồ phía sau ra.

Thủy An Lạc muốn đứng dậy nhưng lại bị Sở Ninh Dực tóm lấy tay.

“Em làm gì thế?”

“Em tới đó ngắm.”

Sở Ninh Dực hất cằm ra hiệu, ý là, nhìn kỹ đi còn việc của em ở đó nữa không?

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên thì thấy Phong Phong đã đi tới, khóe môi cô giật giật, “Liệu có đánh nhau không?”

“Không đến nỗi thế đâu.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói, sau đó lại dựa vào ghế đút ô mai cho Thủy An Lạc ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui