Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc: “...”
Liệu có phải anh Sở phản ứng hơi quá rồi không. Ba thế này mà để Tiểu Bảo Bối biết được thì sẽ đau lòng đến thế nào chứ?
“Anh Sở, anh Sở, anh bình tĩnh nghe em nói một câu được không?” Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, vội nói.
“Em ngồi thế này eo có mỏi không? Hay hôm nay tan làm sớm đi, về nằm nghỉ. Còn nữa, đói chưa? Không phải mọi người thường nói gì mà lúc mang thai hay thích ăn chua gì đó à, anh đi mua một chút gì nhé. À còn nữa...”
“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc đè tay lên vai anh: “Anh căng thẳng quá rồi đấy, em không có yếu ớt như thế đâu. Hồi em chửa Tiểu Bảo Bối còn bị ba em đuổi ra khỏi nhà nữa mà. Ở nhà vẫn có thể giúp mẹ sửa cống thoát nước. Em thật sự không mỏng manh như thế đâu.”
Nhưng Thủy An Lạc không nói còn tốt, vừa nói ra một cái lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt Sở Ninh Dực.
Cô bị đuổi ra khỏi nhà không có nơi nào để đi là vì một câu nói “Không có việc gì thì đừng tìm tôi” của anh khi ấy.
“Bà xã, chắc em vẫn còn hận anh lắm nhỉ.” Sở Ninh Dực khẽ nói.
Hai tay của Thủy An Lạc nhích từ vai lên mặt anh, “Em từng hận, từng giận, nhưng sau này em nghĩ thông rồi. Nếu khi ấy ba mẹ em bắt em lấy một người mà em không thích, em nhất định cũng sẽ rất ghét người đó. Nhưng Sở Ninh Dực, em không còn hận anh từ lâu rồi.”
Sở Ninh Dực khuỵu xuống đất, ôm lấy hông cô, tai áp lên bụng cô, “Nhiều khi anh nghĩ, không biết em nhìn thấu hết mọi chuyện rốt cuộc là tốt hay không tốt nữa? Lúc thì anh có cảm giác em rất nghe lời, nhưng nhiều khi lại thấy em như vậy có lẽ không yêu anh nhiều như anh yêu em.”
Thủy An Lạc hơi ngừng lại, khóe miệng giật giật: “Chẳng lẽ anh muốn em phải điên cuồng lên nói với anh là "Sở Ninh Dực, tôi hận anh" à?”
Thủy An Lạc nghĩ tới cảnh đó, lại càng cảm thấy bản thân rét lạnh hơn.
Nhưng lúc này Sở Ninh Dực lại bỗng bật cười, “Cũng không cần thiết, như thế này cũng tốt lắm rồi.”
Hai người họ đều không phải kiểu người thích rầm rộ. Anh là kiểu người đã lắng đọng lại sau nhiều phong ba bão táp. Còn Thủy An Lạc có khi lại sáng suốt hơn anh một chút, cô bẩm sinh đã học được cách bình tĩnh.
Thủy An Lạc vỗ lên lưng anh: “Đời này em từng hận hai người đàn ông, một là anh, một là ba em. Nhưng giờ, em không hận ai nữa cả. Em muốn bảo vệ hai người thật tốt, bảo vệ con của chúng ta sống tốt suốt cuộc đời này.”
Rõ ràng mới chỉ là một cô gái hai hai tuổi nhưng cô lại có có giác ngộ như đã sống sáu mươi hai năm cuộc đời vậy.
Sở Ninh Dực không biết như vậy là tốt hay không tốt nữa.
“Này này này, tôi nói hai người đấy, ở ngoài show ân ái còn chưa đủ hả? Chị đây ngủ trong này có một lúc mà cũng bị thức ăn cho chó của hai người tọng cho tỉnh luôn rồi đây này.” Kiều Nhã Nguyễn đứng trước cửa phòng nghỉ, hờ hững nói.
Trong giọng nói còn xen lẫn cả sự tức giận.
Sở Ninh Dực nghe thấy giọng của Kiều Nhã Nguyễn, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.
Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, cô vội kéo Sở Ninh Dực đứng dậy: “Anh về trước đi. Trưa nay em với Lão Phật Gia phải đi xem quần áo. Em bảo đảm là em không sao đâu, bọn em đều là bác sĩ cả đấy. Anh mau đi, đi đi mà.”
Nếu không, cô sợ chỉ một ánh mắt của Sở Ninh Dực thôi cũng sẽ đóng băng Kiều Nhã Nguyễn lại mất.
“Lang băm.” Sở Ninh Dực bỏ lại hai chữ, nhưng vì anh thật sự cũng có việc nên cũng không ở lại nữa.
Thủy An Lạc chớp mắt, quay lại nhìn cô gái đã đi bật máy tính: “Anh ấy nói ai là lang băm cơ?”
“Dù sao cũng không phải tao.” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt đáp, sau đó lại đăng nhập vào game, không ngờ nick phụ của cô lại đang online, đã thế còn thăng tới cấp 62, thăng cấp cũng nhanh ghê cơ đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...