Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối. Thằng oắt kia, cái này gọi là báo ứng đấy hả?
Thím Vu vội vàng chạy tới bế Tiểu Bảo Bối vừa bị ngã lên, xót xa nhìn xem nhóc có bị thương ở đâu không.
Tiểu Bảo Bối không bị thương, sau khi bò dậy lại cười tít mắt nhìn ba mẹ mình, như thể đang thấy xấu hổ với ba mẹ.
Thủy An Lạc đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên, lại phết một cái lên mông nhóc rồi mới nói: “Đấy, con cười đi, cười nữa đi.”
Tiểu Bảo Bối vẫn cười khanh khách chui vào lòng mẹ, dù sao thì mẹ cũng sẽ không đánh nhóc thật đâu.
Sở Ninh Dực ngồi xuống sofa, day day trán mình. Đúng là thím Vu không về đúng lúc thật, anh còn tưởng anh sẽ sơ múi được tí gì cơ.
Thím Vu vào bếp nấu cơm, Sở Ninh Dực lại nhìn hai mẹ con đang nô đùa dưới đất.
“Em lười như thế sao cái đầu này vẫn chưa thoái hóa vậy?” Ngày nào cũng sống như một bà chị ngớ ngẩn, nhưng lúc nào mà thông minh lên thật sự khiến cho người ta muốn nghiến răng bóp chết.
“Trời sinh thông minh, hết cách rồi.” Thủy An Lạc cười toe toét nhìn anh.
Sở Ninh Dực: “...”
Luận về mặt dày, vợ anh mà là đệ nhất thì không ai dám tự xưng là đệ nhị luôn.
Tiểu Bảo Bối đứng dậy, sờ tay lên mặt mẹ, rồi lại hôn chụt một cái lên.
Sở Ninh Dực giơ tay lên che mặt. Không nhìn, không nhìn, anh đừng nên nhìn thì hơn.
***
Sáng hôm sau trước khi đi làm, Thủy An Lạc ngồi trên xe cứ nhấp nhổm suốt.
Sở Ninh Dực vừa xem tài liệu vừa cảm thấy người bên cạnh mình chư bị cái gì cắn vào mông.
“Em làm gì thế?” Cuối cùng anh quyết định, công việc không quan trọng bằng vợ, phải xem cô làm sao trước đã.
“Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ.” Thủy An Lạc cười ha hả.
Sở Ninh Dực nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, ừ... trời đẹp ghê.
“Hôm nay anh đưa em vào viện nhé?” Thủy An Lạc thò tay cẩn thận kéo góc áo anh, cười toe toét hỏi.
“Thế này là em muốn anh đưa hay không đưa đây?” Sở Ninh Dực không lòng vòng với vợ mình, nếu không anh mà lỡ miệng vợ anh lại giận thì sao.
Thủy An Lạc dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Đi chứ.”
“Em lại đang ôm ý nghĩ xấu xa gì đấy hả?” Sở Ninh Dực cau mày hỏi.
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn nóc xe, “Có gì xấu xa đâu? Em chỉ muốn để ai đó thấy rồi để người ta hết hy vọng thôi mà.”
“Anh nói hủy hợp đồng, nói cô ta chọc phải Sở phu nhân, không phải là trút hết giận rồi sao, hà tất phải thêm vai cho mình như thế?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc bĩu môi, người đàn ông này đúng là chẳng hiểu phụ nữ gì cả.
“Thật ra anh không đi cũng được, để em xem xem cô ta có thể ở lại trong viện bao lâu.” Thủy An Lạc hừ một tiếng.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô: “Anh không quen cô ta, em để ý như thế làm gì?”
“Vì em thấy cô ta ngứa mắt.” Thủy An Lạc nhỏ mọn nói.
Sở Ninh Dực nhíu mày, “Vì cô ta là diễn viên hả.”
Ặc...
Thủy An Lạc cúi đầu không lên tiếng nữa.
“Sao em vẫn chưa bỏ qua chuyện của Viên Giai Di được vậy, ngay từ đầu anh đã chẳng có gì với cô ta rồi mà.” Sở Ninh Dực cau mày nói, có thể thấy anh thật sự không muốn giải thích lại vấn đề này nữa.
“Em có nhắc tới Viên Giai Di đâu. Vậy em hỏi anh, nếu có một lần em ăn phải một quả cà kinh khủng. Sau này nhìn thấy cà em sẽ lại nghĩ tới cái mùi vị đó, sẽ không muốn ăn cà nữa, vậy quả cà phía sau có sai không? Thế nhưng vẫn bị em ghim đấy thôi, thế nên cái việc em cứ thấy diễn viên là khó chịu, em cũng đâu làm gì được đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...