Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Nước cờ này của Sở Ninh Dực hẳn đã được tính toán từ khi ở cửa tiệm đá quý.
Khi đó, mặc dù cô đánh mẹ của Phong Phong, thế nhưng quả thật cô cũng bị bà ta làm bị thương một chút, cho nên anh Sở thực ra đã tức giận từ khi đó rồi.
Vì thế, anh mới ra tay trước một bước mà tìm đến vợ của lão Trạc.
Cái người đàn ông kinh khủng này!
“Bác gái, trong chuyện kinh doanh thì cái quan trọng chính là tốc độ. Bác gái nói có phải phải không?” Sở Ninh Dực hờ hững nói.
“Cậu là anh em với Phong Phong đấy!” Sắc mặt của Phong phu nhân đã tức đến biến đen.
“Bác gái còn nhớ rõ tôi với Phong Phong là anh em, vậy vì sao cứ năm lần bảy lượt làm khó vợ tôi thế?” Sở Ninh Dực trầm giong nói. Anh giận thật rồi.
Mẹ Phong bị một câu này chặn ngang họng.
Dường như bà ta hoàn toàn không ngờ được Sở Ninh Dực lại làm đến mức này.
“Cậu vì một người phụ nữ mà muốn đối đầu với tôi sao?” Mẹ Phong Phong nghĩ, rồi dứt khoát nói một cách không thể tin được.
“Chẳng lẽ tôi sẽ vì một người không quen biết mà để vợ tôi chịu thiệt thòi?” Sở Ninh Dực hờ hững nói, thế nhưng cái giọng điệu này cũng đủ khiến đối phương nghẹn chết.
Thủy An Lạc ôm con trai đang không hiểu chuyện gì xảy ra mà tựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Phong phu nhân bị Sở Ninh Dực chọc tức đến hộc máu, tâm trạng phải nói rất là sung sướng.
Thủy An Lạc cũng không phải là người tốt đẹp gì, lại càng không có thuộc tính Bạch Liên Hoa mà qua đó cầu xin cho bà ta.
Hôm đó, lúc mẹ Phong la lối om sòm, nếu không phải bà ta quá khỏe thì cô tuyệt đối không chỉ đơn giản cho bà ta một cái tát như thế đâu.
Bây giờ Sở Ninh Dực cướp mối làm ăn của bà ta, cảm giác này đúng là sướng chết đi được.
“Vị phu nhân này, tôi đã bán bản quyền cho Sở tổng rồi. Bà tới chậm rồi.” Lão gia tử chỉ hờ hững nói. Ông thích kiểu người có tính cách như Sở Ninh Dực.
Có quá nhiều người vì cái gọi là thể diện mà khiến cho người nhà của mình phải chịu thiệt thòi, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ rằng, những người đó có quan hệ gì với mình đâu, vì sao phải vì họ mà khiến cho những người mình quan tâm phải chịu thiệt thòi chứ.
Tính cách của Sở Ninh Dực lại phù hợp với ông.
Vậy nên cái hợp đồng này đáng để ký.
Phong phu nhân đột nhiên quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang đứng một bên: “Là cô làm chuyện này đúng không?!”
Thủy An Lạc lại càng cảm thấy chán ghét bà ta: “Thật ngại quá thưa Phong phu nhân, bà suy nghĩ nhiều rồi!” Thủy An Lạc hờ hững nói rồi chậm rãi bước tới: “Nếu tôi mà có cái khả năng ấy, thì tôi đâu chỉ đơn giản là cướp một mối làm ăn này của bà như vậy.” Thủy An Lạc thấp giọng nói bên tai bà ta.
“Mày là đồ...”
“Chửi người khác là đồ khốn thì tầm thường quá rồi, hơn nữa Phong phu nhân chỉ biết mỗi một từ đó để chửi người khác thôi hay sao ấy? Hay là để tôi dạy bà thêm vài từ nữa nhé?” Thủy An Lạc lạnh lùng cắt lời của bà ta: “Phong phu nhân, người đang làm có trời đang nhìn, bà cố giữ chút mặt mũi cho con trai mình đi!”
“Mày, mày...” Phong phu nhân đã tức đến mức ôm ngực thở hổn hển.
Thủy An Lạc quay lại bên cạnh Sở Ninh Dực, rồi quay đầu nhìn Phong phu nhân: “Những điều tôi cần nói đều nói cả rồi, chỉ tiếc là ngày hôm nay Lão Phật Gia nhà chúng tôi không có ở đây, chẳng phải bà vẫn nợ cô ấy một câu xin lỗi đó sao.”
“Cái con khốn khiếp đó...”
“Phong phu nhân, ăn nói thì phải giữ ý tứ một chút, đừng hạ thấp thân phận bề trên của bà!” Thủy An Lạc lớn tiếng chặn họng bà ta.
Sở tổng thích dùng hành động đả kích người ta, còn chuyện đả kích người khác bằng mấy câu ngoài miệng này thì cứ giao cho cô là được rồi.
Phong phu nhân tức giận ôm ngực lùi lại, Thủy An Lạc giật mình, chắc không phải cô khiến bà ta tức đến ngỏm luôn rồi chứ! Cô cũng đã nói gì quá đâu?
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: Tức chết người thì làm sao đây?
Sở Ninh Dực dịu dàng xoa đầu vợ mình: Cứ tự nhiên, chết đã có chồng em lo rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...