Thủy An Lạc nhíu mày, mặc kệ bạn mình nói linh tinh, lại tiếp tục cúi chơi với Tiểu Bảo Bối,
Tiểu Bảo Bối kích động cứ nhảy tưng tưng trên chân mẹ, hiếm lắm mới thấy mẹ đưa nhóc ra ngoài đi chơi thế này.
“Bạ bạ~ bạ bạ~”
“Bạ bạ bận mất rồi, lát nữa sẽ tới.” Thủy An Lạc nói rồi lại ôm nhóc ngồi xuống đùi mình.
Nhưng Tiểu Bảo Bối không chịu được buồn tẻ nên sau đó lại bắt đầu ngồi trên đùi mẹ vặn vẹo, cái nhân nhỏ cứ đòi được giẫm xuống bằng được mới chịu.
Thủy An Lạc đỡ tay hai cánh tay của cu cậu, tất nhiên cô không dám để nhóc tự đi lại giống như lúc ở nhà được.
Tiểu Bảo Bối vương tay muốn bám lấy lưng ghế, nhưng tiếc là nhóc nhỏ quá nên không bám vào được, chỉ biết ê a quay lại đòi mẹ giúp mình.
Thủy An Lạc thấy vậy liền bế con đứng dậy, rồi lại đặt cho đứng lên chân mình, “Nguy hiểm lắm, lát xuống xe rồi chơi tiếp.”
“Đó, đó...” Tiểu Bảo Bối chỉ vào lưng ghế kêu lên.
“Ở đó không có gì hết.” Thủy An Lạc tỏ ý không rõ lắm về ngôn ngữ sao hỏa của con trai mình.
“Đó, đó...” Tiểu Bảo Bối cuống lên, bàn chân giẫm thẳng lên đùi mẹ, rồi lại cố gắng vặn vẹo người mình.
“Nó nói gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được nhíu mày hỏi.
“Ngoài Sở tổng vĩ đại ra, không ai hiểu được nó nói gì đâu.” Thủy An Lạc không chống đối lại được con trai, đành phải nghe theo con trai, nó muốn làm gì thì theo nó là được.
Tiểu Bảo Bối được mẹ đỡ đến chỗ lưng ghế của Kiều Nhã Nguyễn, cái chân nhỏ cứ muốn cho vào cái lưới đựng rác sau lưng ghế.
Thủy An Lạc: “...”
Nó đang muốn bọc nó lại đấy hả?
“Tiểu Bảo Bối, con đang làm gì thế?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng hỏi.
“Vào, vào...” Tiểu Bảo Bối hô lên, cứ muốn cho chân vào bằng được.
Thủy An Lạc thấy nhóc cuống lên, vội đỡ chân nhóc nhét vào, sau đó Tiểu Bảo Bối tự động ôm chặt lấy lưng ghế.
“Không, không phải chứ, nó đang làm cái gì vậy?” Kiều Nhã Nguyễn vừa cẩn thận lái xe, vừa thắc mắc hỏi.
“Muốn đứng ở chỗ cao, nhìn cho xa.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt giải thích, con trai cô có cái sở thích gì thế này không biết.
Nhưng đứng trong cái lưới đó không thoải mái chút nào. Tiểu Bảo Bối đứng được một lúc đành phải từ bỏ, lại phải đổi chỗ khác để chơi.
“Ma ma, đó~” Lần này, Tiểu Bảo Bối chỉ vào chỗ cao nhất trên lưng ghế.
Nhưng lần này Thủy An Lạc không nghe theo nhóc nữa rồi.
“Đó đó cái gì, sao con không lên trời mà sánh vai với mặt trời luôn đi hả.” Thủy An Lạc bế nhóc ngồi lại tử tế, sau đó đặt nhóc vào ghế trẻ em, “Con ngoan ngoãn ngồi trong này cho mẹ đi.”
Tiểu Bảo Bối bị nhét vào ghế trẻ em, cả người liền đần cả ra, sao lại bị đặt lại vào đây thế này? Con không muốn ngồi đây đâu.
“Ma ma, ma ma...” Tiểu Bảo Bối vươn tay đòi mẹ bế, nhóc không muốn ngồi đây chút nào cả.
Thủy An Lạc vươn tay lên xoa đầu con, “Con ngoan đi, một lát nữa là mình đến rồi.”
“Không, không...” Tiểu Bảo Bối kêu lên, cả người vặn vẹo muốn được ra ngoài, nhưng cu cậu vùng vẫy một hồi không ngờ mẹ lại không đoái hoài gì đến mình nữa, “Oa...”
Tiểu Bảo Bối một khi đã khóc thì cái âm lượng đó lên đến trời vẫn có thể nghe thấy được.
Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi bế cu cậu ra, “Tổ tông à, con đúng là tổ tông của mẹ mà.”
Ha...
Tiếng khóc ngừng bặt, khóe mắt Tiểu Bảo Bối vẫn còn đọng nước mắt, nhưng lúc này cu cậu lại bật cười, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cổ mẹ. Quả nhiên thế này vẫn thoải mái hơn, ai mà thèm ngồi trong cái ghế đó chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...