Thủy An Lạc hơi gãi đầu.
Sở Ninh Dực không đợi cô kịp mở miệng vội đi đến bên giường, nhìn cái ngăn kéo được kéo ra. Lúc này Tiểu Bảo Bối vốn đang bám dính trong chăn cũng từ từ thò cái đầu ra, chớp mắt nhìn daddy nhà mình.
Sở Ninh Dực nhìn cái ngăn kéo lộn tùng phèo, nhưng những thứ đáng ra phải ở trong đó thì đều không thấy đâu nữa rồi.
Sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn, hộ chiếu, còn cả một số giấy tờ trước đây ra nước ngoài phải dùng tới, tất cả đều không thấy đâu nữa cả.
“Thủy An Lạc, em!!!” Có bị ngáo không vậy hả, nhưng Sở Ninh Dực cảm thấy nói cái từ ngáo này, có chút sỉ nhục cái chữ ngốc đó.
“Em đốt của em thôi mà, sổ hộ khẩu em cũng chỉ đốt mỗi trang của em, của anh với Tiểu Bảo Bối vẫn còn.” Thủy An Lạc nói rồi vội đem ném mấy thứ chưa đốt đang cầm trên tay lên giường.
Sở Ninh Dực ngồi đần trên giường một hồi lâu vẫn không nói gì.
Trái tim bé nhỏ của Thủy An Lạc đạp thình thịch cả lên.
Sở Ninh Dực không hiểu, anh chỉ mới ra ngoài vứt rác thôi, sao về tới nhà thì hộ khẩu cũng bị đốt luôn rồi?
“Chứng minh thư của em đâu?” Nín nhịn nửa ngày, cuối cùng Sở Ninh Dực mới hỏi một câu.
Thủy An Lạc cúi đầu, từ từ liếc mắt về phía chậu lửa kia.
Nếu không phải sức chịu đựng của Sở Ninh Dực tốt, có lẽ lúc này đã hộc hết máu vào mặt cô vợ nhà mình luôn rồi.
Uỳnh!
Sở Ninh Dực bỗng đứng dậy, khiến Thủy An Lạc giật mình phải lùi lại một bước.
“Thủy An Lạc, em có bị ngốc không thế hả? Thôi bỏ đi, anh không thể có lỗi với cái chữ “ngốc” này được.” Hai tay Sở Ninh Dực bấm chặt vào hông, cố gắng kiềm chế tính khí của mình. Vợ anh là một kẻ ngớ ngẩn, ngớ ngẩn, ngớ ngẩn!!!
Thủy An Lạc sợ hãi vẫn cứ chớp mắt nhìn anh, “Không có hộ chiếu thì không thể ra nước ngoài được, không có hộ khẩu với chứng minh thư nhân dân thì không thể làm được hộ chiếu không đúng sao.”
“Thế em đốt giấy đăng ký kết hôn làm cái gì?!” Sở Ninh Dực thật bội phục vì giờ anh còn có định lực để nói chuyện với cô thế này.
Thủy An Lạc hơi mím môi, thỏ thẻ nói: “Nếu anh biết em đốt mất mấy cái kia rồi, nổi nóng lên đòi ly hôn với em thì làm sao?”
Sở Ninh Dực: “...”
Có cô vợ thế này, anh phải làm thế nào đây?
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực đanh mặt không nói gì, không nhịn được kéo kéo góc áo anh, “Dù sao cũng không dùng đến, tạm thời em cũng không có gì phải cần dùng đến chứng minh thư cả, chờ khi nào giải quyết xong chuyện của Long Nhược Sơ rồi, em làm lại là được mà.”
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô vợ nhà mình, thấy vậy rồi anh còn nói gì được nữa đây?
Cô làm như vậy thật ra cũng chỉ vì sợ hãi, nên mới chọn cách đơn giản nhất, cũng là cách ngu xuẩn nhất.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới sao? Người như Long Nhược Sơ, sao có thể thật sự nói chuyện phép tắc với cô được?
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, Thủy An Lạc cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh.
“Sao nhà em lại cháy nữa thế hả? Ngay tới cả nhà anh cũng ngửi thấy mùi khét rồi đấy.” Cửa còn chưa mở ra, giọng của An Phong Dương đã truyền vào.
Thủy An Lạc tiếp tục cúi đầu nhìn mũi chân, Sở Ninh Dực lại càng thấy bất lực hơn.
An Phong Dương nhìn cái cảnh tượng kỳ quái này, hai hàng lông mày nhíu chặt, đánh mắt dò hỏi Sở Ninh Dực có chuyện gì thế?
Sở Ninh Dực bảo hai mẹ con nghỉ ngơi trước, còn anh với An Phong Dương thì vào phòng làm việc, chỉ một lát sau, trong phòng làm việc đã truyền ra tiếng cười ầm ĩ của An Phong Dương.
Thủy An Lạc biết tại sao anh Sở chuyện gì cũng kể với CP của anh ấy rồi, chẳng để lại chút mặt mũi nào cho cô cả.
An Phong Dương cười đến nỗi không đứng thẳng dậy được nữa, Em Đẹp Gái của anh mới là nhân tài thiên hạ có một không hai đấy.
Sở Ninh Dực đưa tay lên bóp trán, không hiểu anh lấy phải vợ cái kiểu gì thế này nữa.
“Haiz, có điều con bé có thể làm đến mức thế, chứng tỏ là nó vẫn còn sợ. Xem ra chuyện lần trước đã dọa con bé sợ chết khiếp rồi. Nếu lần này xử lý không tốt, tôi sợ con bé chỉ cần nghe thấy chứ rồng thôi cũng biến sắc mất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...