Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực hơi hé miệng nhưng không phản đối.
Đây đúng là một cách làm rất ích kỷ.
“Nhưng tại sao em không nghĩ rằng Kiều Nhã Nguyễn làm như thế là để kích thích Phong Tứ hả?” Sở Ninh Dực nói rồi đặt quyển sách trong tay xuống, sau đó kéo người vào lòng mình.
Thủy An Lạc nhíu mày, theo như tính cách của Kiều Nhã Nguyễn thì yêu chính là yêu, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì chắc cô cũng sẽ không động lòng nữa đâu.
Biết rõ bản thân sẽ không thể rung động nữa nhưng lại cứ lao đầu đi xem mắt, rất có thể lý do thật sự là làm thế cho Phong Phong nhìn.
Đối tượng coi mắt mới của Kiều Nhã Nguyễn là một người đàn ông gầy gò, mặt mũi thì khá hơn một chút so với người hồi sáng, quần là áo lượt, mắt đeo kính, trông rất nhã nhặn.
Vậy nên ấn tượng đầu của Kiều Nhã Nguyễn đối với người này khá tốt.
Nhưng ai mà ngờ được, câu đầu tiên của anh đẹp trai này lại là: “Cô Kiều, thật ngại quá, tôi đã có bạn gái rồi.”
Người kia vừa dứt lời thì sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn khẽ biến, ha, đã có bạn gái thì tới đây làm cái quái gì hả.
“Không sao, có bạn gái chứ có phải là vợ đâu, mà có vợ thì vẫn có thể ly dị được đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói, hoàn toàn không có vẻ gì là để ý đến chuyện này.
Chân mày của anh đẹp trai kia cũng nhíu lại thật chặt: “Cô Kiều, tôi nghĩ là cô đã hiểu nhầm rồi, tôi rất yêu bạn gái của mình.”
“Rất yêu bạn gái thế sao lại còn đi xem mắt? Tình yêu của anh thật ra chẳng đáng bao nhiêu tiền nhỉ.” Kiều Nhã Nguyễn xoay xoay di động trong tay mình rồi hời hợt nói.
Anh chàng đẹp trai kia có chút tức giận: “Tôi thấy thái độ của cô Kiều cũng chẳng giống người thật lòng đến xem mắt lắm đâu!”
“Sao tôi có thể không thật lòng được chứ? Người không thật lòng là anh mới đúng.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền dứt khoát đứng dậy: “Được rồi, anh đã có bạn gái, đồng nghĩa với việc chúng ta đã không còn hy vọng, vậy mong trong giang hồ không còn gặp lại!”
Má nó, đi xem mắt nếu không phải tên thần kinh thì là người đã có bạn gái, chẳng lẽ mệnh của cô xung khắc với việc xem mắt đến thế sao?
Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi tiệm cafe rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng đầy mây đen: “Ngay cả ông cũng bắt nạt tôi!”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền bước xuống cầu thang, lần xem mắt này chỉ mất đúng ba phút, nhanh hơn nhiều do với dự đoán của cô, chắc người nào đó không kịp đuổi đến đâu!
Nhưng mà bảo cô lôi kéo một người đã có bạn gái nói chuyện phiếm thì cô có thể nói gì được đây.
Phong Phong xuống xe, đeo kính râm lên rồi đi vào tiệm cafe. Tuy lúc này trong tiệm rất vắng khách nhưng anh cũng chẳng thấy bóng dáng Kiều Nhã Nguyễn đâu cả.
Chẳng nhẽ xem mắt xong rồi sao?
George bất đắc dĩ đi theo phía sau. Phong Phong vừa nhận được tin nhắn thì chẳng thèm nói với anh ta một câu nào đã lao đi luôn. Kết quả thì sao, người còn không thấy thì định chặn cái gì.
Rầm rầm...
George nghe tiếng động bên trong thì không nhịn được rụt cổ một cái, xem ra lại phải bồi thường tiền rồi. Cái đồ phá của này, không đập được người thì lại đòi đập tiệm của người ta sao?
Phong Phong đập xong tiệm cafe thì tâm tình khá hơn một chút. Sau khi anh ta đi ra thì ngồi thẳng vào trong xe: “Đi đi.”
George nhìn về hướng tiệm cafe, ước chừng mai lại lên mặt báo rồi. Gần đây tâm trạng của Ảnh đế không tốt, cho nên mỗi khách sạn hay quán cafe nào có mấy chuyện xem mắt cứ cẩn thận một chút thì hơn.
Sau khi Phong Phong lên xe liền giằng cà vạt của mình ra, cô ấy không ở đây sao?
Thủy An Lạc chắc chắn không dám lừa anh ta, nhưng thế thì Kiều Nhã Nguyễn đâu rồi?
Chẳng lẽ xem mắt thấy hài lòng cho nên đi với thằng cha kia luôn rồi?
“Kiều Nhã Nguyễn.” Phong Phong tức giận nói.
“Hay là để tôi gọi điện cho cô Kiều nhé?” George cẩn thận hỏi dò.
“Gọi cái gì mà gọi? Người ta còn đang xem mắt đó.” Phong Phong tức giận quát một câu.
George bĩu môi rồi tập trung lái xe, vậy thì cậu cứ tiếp tục mà phát điên đi nha! Cô Kiều thì không có cửa đâu, cơ mà cửa của bệnh viện tâm thần thì mở toang chào đón cậu luôn rồi đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...