Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Đôi mắt to tròn của Tiểu Miên Miên xoay xoay trong chốc lát rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thủy An Lạc cầm cái chăn dư của Tiểu Bảo Bối qua rồi đắp cho Tiểu Miên Miên, sau đó nói: “Cứ để Tiểu Miên Miên ngủ bên này một lát! Chị có việc gì thì cứ làm trước đi.”

Mân Hinh khẽ gật đầu, có điều cô nghĩ chắc chồng mình lại bị tổn thương mất rồi, còn chưa âu yếm tình nhân nhỏ kiếp trước được bao lâu thì đã bị câu đi mất.

Thủy An Lạc mừng thầm trong lòng: “Thật tốt quá, việc chung thân đại sự của con trai đã được giải quyết rồi!

Thanh mai trúc mã gì gì đó là tuyệt nhất đấy.

Thủy An Lạc tiễn Mân Hinh về xong liền nhận được điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn, cô nói chiều lại phải đi xem mắt.


“Lại đi nữa? Chẳng phải buổi sáng vừa mới đi đấy sao? Chẳng lẽ một ngày mày đi xem mắt những vài lần luôn à?” Thủy An Lạc kinh ngạc hỏi.

“Chị đây buổi sáng gặp một người, buổi chiều gặp một người, buổi tối gặp một người, lúc ăn khuya lại thêm một người nữa, tao không tin là không tìm được ai hợp mắt!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

“Sao mày không xếp thêm lịch buổi trà chiều gặp thêm một người nữa đi?” Thủy An Lạc bĩu môi nói: “Cơ mà bây giờ đạo cụ nhỏ đang ngủ trưa rồi, lại còn có thêm một đạo cụ nhỏ hơn nữa, không có cách nào mang đi được đâu.”

“Đạo cụ nhỏ hơn nữa?”

“Là con gái rượu của Anh Xinh Trai ấy, con bé cứ khóc mãi, ấy thế mà vừa đặt bé con vào giường của Tiểu Bảo Bối thì ngừng khóc luôn, bây giờ cũng đang ngủ.” Thủy An Lạc nói, lúc quay lại phòng ngủ thì thấy Sở Ninh Dực đang dựa vào giường đọc sách.

“Chậc chậc chậc, con nuôi tao quả nhiên lợi hại thật, mới có tí tuổi đã có thể cua gái thành công rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả nói: “Vậy cũng được! Cứ để con trai nuôi của tao cua gái đi! Ngày hôm nay không cần nữa!”

“Này này này, chờ chút...” Thủy An Lạc lập tức chặn lại trước khi Kiều Nhã Nguyễn kịp cúp máy: “Mày định đi coi mắt ở chỗ nào thế? Vẫn là chỗ buổi sáng à?”

“Không phải, là tiệm cafe đối diện trung tâm trang sức mà lần trước tao với mày đi ấy.”

“Thượng Đảo á?” Thủy An Lạc có chút ấn tượng với chỗ đó cho nên nói một câu.

“Hình như là vậy, mẹ tao bảo người này là nhân viên ngân hàng.” Kiều Nhã Nguyễn nói nhưng có vẻ không được hứng thú lắm.


Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, chính mình còn chẳng có hứng thú thì đòi đi coi mắt làm cái quái gì?

Thủy An Lạc cúp máy rồi quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Quán cafe Thượng Đảo ở vành đai bốn.”

Sở Ninh Dực cúi đầu gõ gõ địa chỉ vào di động của cô, để cô gửi cho Phong Phong.

“Muốn gửi thật à? Nhỡ đâu Phong Phong quay ngược lại oán hận em thì sao?" Thủy An Lạc nói rồi tìm số điện thoại di động của Phong Phong.

Sở Ninh Dực cúi đầu tiếp tục xem sách rồi nhàn nhạt trả lời: “Cậu ta không dám đâu.”

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, cô có chống lưng đó nha!

Nghĩ thế rồi lá gan của Thủy An Lạc cũng to ra một chút, dứt khoát bấm gửi tin nhắn.


“Anh nói xem, liệu Phong Phong có đến đó không?” Thủy An Lạc gửi xong vẫn không thấy chắc chắn lắm nên hỏi lại.

“Em có thể bắt đầu cầu nguyện cho đối tượng coi mắt kia được rồi đấy!” Sở Ninh Dực không ngẩng đầu lên mà chỉ tiếp tục lật sách.

Thủy An Lạc nghĩ đến cảnh tượng cô thấy bên ngoài khách sạn ngày hôm nay thì không nhịn được mà run rẩy, đúng là cần phải cầu nguyện cho người kia rồi.

“Rốt cuộc thì Phong Phong đang nghĩ cái gì thế hả?” Thủy An Lạc cảm thấy hiện tại cô không thể nào hiểu nổi Phong Phong, bởi vì những hành động của anh ta khiến cô cảm thấy rất mông lung.

Sở Ninh Dực lại ngẩng đầu lên nhìn Thủy An Lạc. Anh nhíu mày rồi nói: “Cậu ta đang tự hành hạ bản thân, không muốn đến gần Kiều Nhã Nguyễn nhưng cũng không cho phép bất cứ thằng đàn ông nào khác đến gần cô ấy.”

“Cái này không gọi là tự hành hạ bản thân mà gọi là biến thái!” Thủy An Lạc giận dữ nói: “Anh ta làm như vậy khác nào muốn cả đời này Lão Phật Gia không thể tìm được người nào khác nữa!” Trong mắt Thủy An Lạc thì đây là chuyện rất ích kỷ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui