Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Phó Thanh Dương!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên định chạy theo kéo người kia lại nhưng không kịp.

Tốc độ chạy của cậu sinh viên tên là Phó Thanh Dương kia đảm bảo còn nhanh hơn cả thỏ.

Thủy An Lạc mới chạy ra tới cửa, cậu ta đã phi tít ra ngoài rồi.

Sở Ninh Dực không nhịn được mà nhướng chân mày, danh tiếng của bà xã nhà anh ở trường học phải lớn đến cỡ nào mà người ta mới nghe thấy tên đã chạy mất dép như thế hả?

Thủy An Lạc âm thầm mắng đàn em một lượt từ đầu tới chân!

“Anh bảo này, em nổi tiếng đến độ cả trường em đều nghe danh cơ à?” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Anh tìm người thì cứ tìm đi, mò tới tận trường của em làm gì?”

“Được, là lỗi của chồng em.” Sở Ninh Dực quả quyết nhận sai, mà thực ra anh cũng không có ý định tìm một gã đàn ông khác đến dạy vợ mình học tiếng Anh.


Như thế này thì càng hay, anh không cần phải tìm lý do để đạp tên nhóc kia đi nữa rồi.

“Nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn sợ em thì cũng thôi đi, chẳng lẽ cả Đại học Y cũng sợ em luôn hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy.

Thủy An Lạc lập tức ngó dáo dác xung quanh, chỉ riêng Sở Ninh Dực là không ngó đến.

“Cậu ta là trưởng câu lạc bộ tiếng Anh, trước đây cậu ta theo đuổi Lão Phật Gia nên từng xung phong nhận dạy kèm em, kết quả là...”

Không cần nói cũng biết.

Sở Ninh Dực giật giật khóe miệng, cái này thì không cần nói anh cũng có thể tưởng tượng ra được.

“Em ghét học tiếng Anh đến vậy sao?” Sở Ninh Dực nhíu mày, theo lý thuyết thì hẳn là không phải như vậy mới đúng.

Thủy An Lạc thở dài rồi đi tới ngồi xuống ghế, sau đó cô chống cằm nói: “Lúc em học tiểu học thì cậu bé cùng bàn em bảo là cậu ta thích em, thậm chí mỗi ngày đều mang đồ ăn ngon cho em.”

Khóe miệng của Sở Ninh Dực lại giật giật, tiểu học?

Vợ anh có số đào hoa sớm ghê!

“Cái vẻ mặt kia của anh là sao hả? Khi còn bé em cũng đáng yêu lắm chứ bộ.” Thủy An Lạc nghiến răng nhìn biểu cảm của Sở Ninh Dực, sau đó cười gằn một tiếng.

“Được rồi.” Nếu là chuyện từ hồi còn tiểu học đương nhiên anh sẽ không so đo đâu: “Sau đó thì sao, người hâm mộ của em đâu?”

“Xuất ngoại rồi, đi đến Anh. Trước khi đi cậu ta còn kéo tay em nói cái gì mà học cho giỏi tiếng Anh để sau này qua nước ngoài tìm cậu ta. Hứ, dựa vào cái gì mà em phải học tiếng Anh để đi tìm cậu ta chứ?” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực: “...”


“Thực ra không học tiếng Anh cũng tốt lắm, mà bây giờ các loại tài liệu cũng đều có bản phiên dịch cả rồi.” Sở Ninh Dực quả quyết sửa lời.

Đùa gì thế, để vợ mình đi học tiếng Anh rồi chạy đi tìm thằng đàn ông khác ấy hả?

Quan trọng nhất là tên đàn ông kia còn là thanh mai trúc mã nữa chứ,

“Hề hề, Sở tổng anh minh.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Vậy nên đôi khi lôi thanh mai trúc mã ra làm tấm bia cũng hữu dụng lắm, tuy rằng chính Thủy An Lạc cũng đã quên béng họ tên của cậu trai kia là gì rồi.

“Nếu không cần học thì nói chuyện một chút về việc sinh con đi!” Sở Ninh Dực chậm rãi nói.

Sinh con?

Hai chân của Thủy An Lạc lập tức run lên, sau đó không nhịn được mà kẹp chặt.

Anh Sở à, anh như vậy thật sự đáng sợ lắm đấy.

Bây giờ cái đùi của cô vẫn còn đang tê dại đây này biết không hả?


Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, nhóc không hiểu sinh con là gì cả.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Tiểu Bảo Bối muốn có thêm em trai hay là em gái?”

“Em trai!” Tiểu Bảo Bối nắm chặt bàn tay bé xíu quả quyết lên tiếng.

Có điều hành động của nhóc lần này khiến cả Thủy An Lạc lẫn Sở Ninh Dực đều cảm thấy rất tò mò.

Thủy An Lạc đón lấy con trai rồi nói: “Chẳng phải là con thích em gái sao?”

“Em trai!” Tiểu Bảo Bối quả quyết.

Nói đùa, em gái là để yêu thương còn em trai là để bắt nạt đó~

“Khoan đã, khoan đã, Tiểu Bảo Bối, con biết phân biệt giữa em trai và em gái nữa hả?” Thủy An Lạc nghĩ, có khi Tiểu Bảo Bối còn chẳng biết đây là cái gì ấy chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui