Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc yên lặng cúi đầu, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng đau lặng đi, đau đến tê dại.

Rõ ràng là ba rất yêu mẹ cô, nhưng lại chỉ có thể buông tay.

Thủy Mặc Vân duỗi tay ra nắm chặt lấy tay con gái mình: “Ninh Dực bảo hôm qua con chạy ra ngooài uống rượu hả?”

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên trừng mắt với người vừa tố cáo mình.

Sở Ninh Dực hơi cong môi, tuy rằng ba cái việc tố cáo này anh không thích làm, nhưng nếu ba vợ đã hỏi thì anh cũng chẳng thể nào không nói ra đúng không?

“Không đâu, là do Kiều Nhã Nguyễn tâm trạng không tốt cho nên con mới đi uống với nó thôi.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng giải thích: “Con chỉ uống có đúng một ly thôi!”

“Một ly đã gục còn uống được ly thứ hai sao?” Thủy Mặc Vân nhàn nhạt lên tiếng.


Thủy An Lạc: “...”

Oa, người nào ở đây cũng chỉ biết nói mấy lời ác độc.

“Lần này ba về rồi có định đi nữa không?” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng để đánh trống lảng qua chuyện khác.

“Ngày kia còn phải đến thành phố Q một chuyến, có lẽ sẽ mất tầm mấy tháng.” Thủy Mặc Vân nói: “Lần này ba về là vì muốn cho Viễn Tường sát nhập vào tập đoàn Sở thị, đến khi Lạc Ninh lớn lên rồi thì mấy cái này đều của thằng bé hết.”

“Không phải là của con sao?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt, tại sao lại cảm thấy có chỗ nào là lạ thế nhỉ?

Thủy Mặc Vân: “...”

Sao con gái ông chẳng có chút tự giác nào thế?

“Nhưng mà ba muốn bán công ty Viễn Tường à? Đó là tâm huyết cả đời của ông nội mà!” Thủy An Lạc bất mãn nói.

“Không phải bán đi, mà là để Sở Ninh Dực quản lý tạm thời, đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải giao cho Lạc Ninh đấy sao.”

“Kết quả như vậy cũng có khác gì đâu, đến cuối cùng thì Sở thị cũng là của con trai con thôi mà.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn con trai đang chơi súng đồ chơi trên thảm.

Vừa mới một tuổi mà đã là đại Boss của hai công ty lớn trên thị trường, ai da, đây mới là thằng bé sinh ra đã ngậm thìa vàng chân chính đây này.

Dường như Tiểu Bảo Bối cảm nhận được ánh mắt của mẹ mình cho nên liền quay đầu sang nhìn.


Tiểu Bảo Bối: Mẹ đang trách con đấy à?

Sở Ninh Dực khẽ cong môi: “Lần này ba đến thành phố Q là vì việc thành lập quân đoàn mới ạ?”

“Ba định quay về quân đội thật đấy à?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nhìn Thủy Mặc Vân, vậy sao ba cô không cưới luôn vợ là quân nhân, rồi sinh ra đứa con cũng là quân nhân luôn đi cho rồi?

Thủy Mặc Vân lại siết chặt nắm tay của mình, cũng nắm chặt tay con gái lại: “Fool đã mất rồi, mọi thứ nên có người tiếp quản.” Ông nói rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Người mà Fool xem trọng nhất chính là Sở Ninh Dực, nhưng xuất phát từ suy nghĩ riêng của một người làm ba nên ông đành nhận lấy. Ông biết người mà con gái yêu dấu của ông dựa vào suốt cả cuộc đời này chính là Sở Ninh Dực.

Còn ông thì có thể cùng đi với cô được bao xa đâu?

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, ân tình những năm qua của Thủy Mặc Vân anh xin nhận.

Lại là ông già kia, người chết là lớn nhất cho nên Thủy An Lạc cũng không tiện nói gì.

“Thành lập xong rồi ba có thể trở về không?” Thủy An Lạc nhỏ giọng hỏi.


“Trở về chứ, nhà ở đây, con gái ba ở đây, sao ba có thể không về được?” Thủy Mặc Vân cười nói.

Tiểu Bảo Bối chơi một mình quá buồn chán cho nên liền lắc lắc thân hình mũm mĩm của mình đứng dậy, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới bên cạnh mẹ rồi duỗi tay nắm lấy quần mami nhà mình, ngón tay khác thì chỉ ra bên ngoài: “Em gái, em gái...”

Nhóc muốn đi tìm em gái để chơi cùng đây mà.

Thủy An Lạc ôm con trai đứng dậy sau đó xỏ chân vào dép đang đặt trên sàn nhà: “Ba, trưa nay ba ở lại nhé?!” Tới khi thấy Thủy Mặc Vân gật đầu rồi Thủy An Lạc mới yên tâm nói: “Con sang nhà bên chơi đây, hai người cứ nói chuyện đi.”

“Nhớ ăn cái gì đi đấy.” Sở Ninh Dực nhíu mày nhắc nhở.

“Em biết rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm Tiểu Bảo Bối ra khỏi nhà.

“Nhìn con bé như thế thì ba biết quyết định để con bé trở về là chính xác.” Thủy Mặc Vân thấp giọng nói: “Chỉ có Sở Ninh Dực thuộc về một mình Thủy An Lạc, mới có thể là chỗ dựa cả đời của con bé được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui