Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Phong Phong nhanh chóng rụt về ghế lái, phần áo trước ngực anh ta bị xé rách lộ ra mảng ngực trắng nõn.
Kiều Nhã Nguyễn chỉnh lại quần áo của mình rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta vừa mới nói như vậy là có ý gì?
Là ghen sao?
Vì cô với Sư Hạ Dương đứng chung nói chuyện với nhau à?
Nhưng anh ta dựa vào đâu mà đòi ghen chứ?
Dẫu sao giữa cô và anh ta cũng đâu có bất cứ mối quan hệ nào, không phải sao?
Mà nếu có quan hệ cũng chỉ là đoạn quá khứ đầy hận thù kia mà thôi.
“Xuống xe!” Phong Phong đột nhiên lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ, như thể không thể tin nổi vào điều mà mình vừa nghe thấy, xuống xe á?
Anh zai à anh không nhầm đấy chứ?
Đây là xe của tôi cơ mà!
“Xuống xe!” Phong Phong tức giận lặp lại một lần nữa.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Được, bỏ đi, nếu không phải bộ dạng của anh ta bây giờ quá đau khổ thì còn lâu cô mới nghe theo anh ta!
Kiều Nhã Nguyễn giận dữ mở cửa xe rồi bước xuống, khi cô vừa mới đóng sầm cửa xe lại thì ai kia lập tức phóng xe lao đi.
Kiều Nhã Nguyễn hít một đống khói xe nhưng cũng chỉ có thể đấm mạnh vào không khí mấy cái, cái loại người thần kinh gì vậy hả.
Chẳng đàn ông chút nào, càng đừng nói đến chuyện ga-lăng.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn quanh bốn phía, ngoại ô lúc này cũng đã tối đen như mực.
Cô thấp giọng chửi một câu rồi cất bước tìm một hộ gia đình gần đó, ít nhất cô phải biết được nơi này là chỗ nào đã.
Khi Kiều Nhã Nguyễn mới bước được hai bước thì chiếc xe kia lại nhanh chóng lùi đến trước mặt cô rồi dừng lại.
Sau đó Kiều Nhã Nguyễn thấy Phong Phong bước xuống, anh ta nhìn cô một cái rồi dứt khoát quay người... đi!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Kiều Nhã Nguyễn còn đang ngẩn ra thì mọi chuyện đã xong rồi.
Anh ta quay lại trả xe sao?
Vừa mới nãy còn hầm hè bắt cô xuống, bây giờ lại quay lại trả xe cho cô?
Phong Ảnh đế à, anh đang diễn cái quần què gì vậy hả?
Động một tí là đập tiệm cafe của người ta, đập xong thì muốn cướp xe của cô, bây giờ lại muốn làm cái gì tiếp đây?
Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông trước mặt vừa đi vừa chửi cái gì đó không biết. Điên rồi! Chắc chắn là bị điên thật rồi!
Cô mở cửa xe rồi ngồi lên, có điều một màn vừa rồi lại hiện ra khiến cô nhịn không được mà lắc đầu một cái, không nên nghĩ quá nhiều, không nên nghĩ quá nhiều.
Kiều Nhã Nguyễn vừa nghĩ vừa khởi động xe.
Cái tên kia chỉ lên cơn điên thôi mà, chẳng qua là lên cơn điên thôi.
Kiều Nhã Nguyễn âm thầm tự nhắc nhở trong lòng, cảnh cáo bản thân đừng rơi vào bẫy của anh ta một lần nữa.
Dưới ánh trăng, cái bóng của người đàn ông ấy đổ xuống mặt đất, khiến bộ dạng của anh ta trông có chút chán chường.
Đôi mắt của Kiều Nhã Nguyễn chăm chú nhìn cảnh tượng ấy qua kính chiếu hậu, cuối cùng cô thấp giọng chửi một tiếng rồi dừng xe.
Phong Phong cũng dừng chân lại, không tiếp tục bước về phía trước nữa.
Kiều Nhã Nguyễn mở cửa rồi xuống xe, sau đó tựa vào cửa xe nhìn người đàn ông phía sau.
Đôi mắt âm trầm của Phong Phong chiếu thẳng vào cô, giữa hai người chỉ cách nhau một ánh trăng.
Nhưng cả hai người đều biết ở đó còn có một ngôi mộ vô hình nữa.
“Phong Phong! Rốt cuộc anh có ý gì đây?” Có vẻ như Kiều Nhã Nguyễn đã chịu đủ cái cảm giác mơ hồ như có như không này rồi, cô giận dữ hỏi thẳng.
Nếu anh ta không thích cô thì tại sao cứ năm lần bảy lượt chọc vào cô như thế này chứ.
Hai bàn tay của Phong Phong lập tức siết chặt, giống như đang cố đè nén điều gì đó.
Tại sao lại chọc vào cô sao?
Bởi vì khi thấy cô đứng cùng một chỗ với gã đàn ông khác thì anh ta cũng phát điên luôn rồi.
Nhưng họ không có quyền để có thể đứng chung với nhau.
Kiều Nhã Nguyễn nhất định không chịu thua mà nhìn chằm chằm Phong Phong. Dường như cô nhất định phải có được đáp án, nếu không cô có chết cũng không yên lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...