Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc thầm nghĩ trong lòng: Anh tỏ ra sung sướng như vậy cũng được hả anh Sở?

“Hồi đó là năm em học đại học năm thứ nhất, em thi tiếng Anh bị trượt hai lần.” Thủy An Lạc vừa rên rỉ vừa than thở kể lại kỷ niệm cay đắng của mình.

“Khoan đã! Năm thứ nhất đại học thì mới chỉ có một kỳ thi tiếng Anh thôi mà đúng không?” Anh Sở cũng chẳng tin tưởng trí nhớ của vợ mình cho lắm.

“Học lại vẫn trượt không được sao!” Thủy An Lạc hung hăng nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Được rồi, anh Sở anh chưa bao giờ thi lại thì làm sao biết được học lại là cái gì chứ.

Sở Ninh Dực tỏ ý bảo cô cứ nói tiếp đi.


“Khi đó em với Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng phải quen thân lắm, nhưng mà so với hai người cùng phòng ký túc xá khác thì tốt hơn rất nhiều, vậy nên sáng nào em cũng kéo nó đi học tiếng Anh với em.”

“Ý tưởng... rất hay!” Sở Ninh Dực chỉ có thể bình luận bằng bốn chữ này. Hóa ra bây giờ vợ anh cực kỳ ghét việc phải dậy sớm vào buổi sáng là vì bị ám ảnh từ lúc đó.

“Lúc đầu em nghĩ chắc là vì em với nó không thân với nhau lắm, cho nên nó mới ngại từ chối mà đồng ý với em.” Thủy An Lạc vừa nói vừa như thể chìm luôn vào cảm giác đau khổ năm ấy: “Chẳng đến mấy ngày mà nó đã ghét bỏ em, kêu em nói tiếng Anh quá khó nghe, lại còn không nhớ được cái gì. Nhưng ai mà ngờ được nó lại tập Taekwondo lên tới tận dai đen. Sau đó thì bọn em không đi học tiếng Anh nữa mà em liền trở thành bao cát sống cho nó tập võ luôn.”

Sở Ninh Dực: “...”

Tự dưng anh cảm thấy vợ ngốc nhà mình có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.

“Sau đó em cũng không thèm học nữa, dù sao nó vẫn phải dịch bài cho em! Em đâu thể cứ bị nó đánh không công như vậy chứ?” Thủy An Lạc giận dữ nói.

Tiền trao cháo múc kiểu này cũng đủ chua xót thật.

Anh e là Kiều Nhã Nguyễn quá kinh hãi với khả năng Anh văn của vợ mình cho nên mới chạy nhanh như vậy.

Thủy An Lạc nói xong thì thấy Sở Ninh Dực ngẩn người ra đó. Cô không nhịn được mà tò mò hỏi: “Phản ứng của anh như thế là sao hả?”

“Đang nghĩ xem có nên mời một học sinh tiểu học đến làm gia sư tại nhà cho em không.” Sở Ninh Dực nói với thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Thủy An Lạc: “...”

“Chẳng lẽ anh không nghĩ bây giờ nên an ủi em mới đúng à?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, tại sao anh Sở vẫn muốn hành hạ cô cơ chứ?


“An ủi?” Sở Ninh Dực dịu dàng lên tiếng, sau đó từ từ nhích lại gần Thủy An Lạc. Anh cúi đầu hôn nhẹ một cái lên cổ của cô: “Phải an ủi em thế nào đây? Không bằng...”

Hơi thở ấm áp khiến Thủy An Lạc không nhịn được mà rụt cổ mình lại: “Anh Sở, động dục bừa bãi sẽ bị bắt đấy.”

“Cái xe dưới lầu sao lại đỗ lung ta lung tung thế nhỉ, vừa rồi suýt nữa thì tôi bị...” Thím Vu cứ tưởng rằng Thủy An Lạc ở nhà một mình. Vì trước lúc bà về có gọi điện cho Thủy An Lạc thì chỉ có một mình cô.

Nhưng mà đây là cái tình huống gì đây hả?

Thủy An Lạc cũng sửng sốt, sau đó vội vàng nhảy khỏi lồng ngực Sở Ninh Dực, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vặn vẹo khó coi.

Cô biết ngay mà, động dục bừa bãi sẽ gặp xui xẻo!

May mà bọn cô còn chưa làm gì đấy.

Thím Vu cũng là một người nhanh nhạy, bà vừa thấy cảnh này thì lập tức giả bộ như không thấy gì hết, sau đó vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm: “Già rồi già rồi, mắt cũng không tốt nữa rồi.”


Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc: “...”

Thím Vu làm như vậy thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này đâu chứ, chẳng thà không nói gì còn hơn!

Thủy An Lạc phẫn hận ngẩng đầu trừng mắt với Sở Ninh Dực, lần nào cô mất mặt cũng là do anh hết.

Sở Ninh Dực cũng chẳng cho rằng chuyện bị bắt quả tang thế này có gì là mất mặt, trái lại còn cho rằng đây là vinh quang. Anh hơi cúi đầu áp sát vào Thủy An Lạc: “Thím Vu không ngại việc nhìn bọn mình tình cảm đâu, nói không chừng bà ấy còn đang mong một thời gian ngắn nữa còn có thể sinh một nàng công chúa nhỏ cho bà ấy bế nữa đấy.”

Công chúa nhỏ?

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, có phải anh Sở nghĩ xa quá rồi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui