Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Lan Hinh bị giải đi. Sau đó cô liền đỡ Hà Tiêu Nhiên đứng dậy rời khỏi đây.

Giờ chuyện đã được giải quyết xong xuôi, không biết hai cái người kia đang lang bạt vui vẻ với nhau ở đâu nữa.

Có điều, lúc Kiều Nhã Nguyễn và người của Sở gia vừa ra khỏi tòa án liền trông thấy Phong Phong và An Phong Dương đang nói chuyện với nhau.

Sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn khẽ biến, cô tự động di chuyển ánh mắt của mình đi.

“Bác gái, chuyện giải quyết xong rồi, vậy con xin phép về nhà trước. Hôm nay ba mẹ con cũng về rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.

Hà Tiêu Nhiên gật đầu cảm ơn cô một tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi. Cô cũng không tới chào hỏi An Phong Dương nữa mà lập tức rời khỏi đó.

Cách đó không xa, An Phong Dương trông thấy Kiều Nhã Nguyễn bỏ về, “Chuyện của Kỳ Nhu thật sự khiến cậu khó có thể chấp nhận đến thế sao?”


Dù sao, người của An gia cũng đều buông bỏ được chuyện này rồi mà.

“Tôi còn có chuyện, đi trước đây.” Phong Phong nói rồi đi ngược lại với hướng của Kiều Nhã Nguyễn.

An Phong Dương nhìn qua hai bên, được rồi, để xem trong hai người ai sẽ hối hận trước.

***

Tối nào trước khi ngủ Tiểu Bảo Bối cũng quay đầu khắp nơi tìm mẹ, không thấy sẽ ôm sự lạc lõng đi ngủ, nhưng không hề khóc quấy chút nào.

Long Nhược Sơ ở trong núi khoảng một tuần liền rời khỏi đó. Ngoài Bạch Dạ Hàn ra, những người bà ta đưa theo cùng lại không hề rời khỏi nơi này.

Long Man Ngân nhận được tin, là Thủy Mặc Vân báo cho bà biết để bà yên tâm.

Còn Lạc Hiên tạm thời cũng đã rời khỏi thành phố A, nghe nói là có công việc.

Thủy An Lạc ở trong căn nhà gỗ kia tới tuần thứ hai thì sắp phát điên đến nơi.

Sau khi chân đỡ, Sở Ninh Dực liền theo ông lão ra ngoài chăm sóc cây. Cô ghét lạnh, nên sống chết cũng không chịu ra khỏi nhà.

Ngoài cửa truyền tới tiếng cười nói, sau đó là tiếng mở cửa.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn thì thấy hai người kia đã đi chăm sóc cây về.

“Được rồi, hai đứa thu dọn qua một chút đi. Chiều nay quân đội sẽ gửi hàng bằng trực thăng lên núi. Hai đứa có thể đi theo họ rời khỏi đây.” Tát Phổ Man nói.

Ơn đã trả được rồi, giờ ông cũng không còn bất cứ vướng mắc gì trong lòng nữa.


“Có thể đi được rồi ạ?” Thủy An Lạc kích động lên tiếng.

Tát Phổ Man gật đầu, “Bé con, chắc cháu vui lắm đấy nhỉ.”

“Vâng vâng...” Thủy An Lạc không chút để ý gì mà gật đầu, “Hôm nào ấm lên cháu lại tới thăm ông nhé.”

“Thôi đừng, con nhóc nhà cháu đừng có tới đây. Ân tình mà ông nợ ba cháu coi như ông cũng đã trả được rồi.” Tát Phổ Man cười ha hả nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, cô đang bị ghét bỏ đấy hả?

“Bé con, cháu đưa miếng ngọc đó cho ông đi. Cháu cứ giữ nó sẽ thành mầm họa đấy.” Tát Phổ Man bỗng trở nên nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra. Cô cúi đầu nhìn sợ dây chuyền trên cổ mình, cuối cùng nghĩ một hồi vẫn tháo xuống đưa cho ông lão.

Dù sao thì đó cũng là vật gia truyền của Long gia, chẳng liên quan gì tới cô cả.

Tát Phổ Man nhận lấy miếng ngọc, đặt lên bàn, có vẻ như cũng chẳng đoái hoài gì đến nó lắm.


“Đi thu dọn đồ đạc đi.”

Lúc này Thủy An Lạc không đeo lens nên mắt cô phát ra ánh sáng tím nhạt. Thật ra cô không thích, thậm chí còn rất ghét đôi mắt này nữa, nhưng một khi gen lặn đã thể hiện ra thì chẳng ai làm gì được cả.

May mà cô còn có thể chọn đeo lens.

Ngày Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay về cũng là ngày có kết quả của kỳ thi tiếng Anh cấp bốn.

Chuyện này Sở Ninh Dực đã nói với cô ngay trước cả khi máy bay kịp hạ cánh xuống.

Thủy An Lạc vốn đang kích động vui sướng lúc này nghe tin xong liền buồn thiu, bỗng chốc yên lặng hoàn toàn.

“Ờ.” Lúc ở sân bay, Thủy An Lạc vừa đi mua lens với Sở Ninh Dực vừa buồn bực đáp lại.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô: “Sao thế hả? Vì nó liên quan đến thánh chỉ treo của em à.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui