Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc giơ tay áp lên trán của Sở Ninh Dực: “Vẫn còn nóng, nhưng mà thuốc em mang theo cũng hết rồi.”
“Nghe nói có một loại vận động có thể giúp hết sốt đấy.” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tai cô.
Thủy An Lạc:“...”
Sở tổng, anh không sợ bệnh tình nặng thêm sao?
Thật sự không sợ sao?
Ở thời điểm này mà vẫn còn nhớ tới chuyện đùa giỡn cô nữa cơ đấy.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!” Thủy An Lạc vội vàng đánh trống lảng sang truyện khác, tránh việc anh thật sự không thèm quan tâm đến vết thương của mình mà đi đùa giỡn lưu manh.
“Chắc là cậu ta!” Sở Ninh Dực hời hợt trả lời.
“Sao anh lại phản ứng bình thản như thế hả? Đó chẳng phải là anh em của anh sao?” Thủy An Lạc bĩu môi tỏ thái độ không hài lòng.
“Vậy anh đây phải phản ứng thế nào? Xin vợ chỉ giáo một chút!” Sở Ninh Dực cười khẽ một cái rồi nói, sau đó anh giật tay mình khỏi tay của cô rồi tìm một vị trí thoải mái sau lưng Thủy An Lạc.
“Vừa nhìn đã thấy không phải là người thành phố!” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.
“Cậu ta là người thành phố A thuần chủng đấy.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nói: “Có thể là mấy năm nay ở nước ngoài đã có chuyện gì xảy ra với cậu ta.”
Cơ mà rốt cuộc chuyện đó là gì thì tạm thời Sở Ninh Dực vẫn chưa nghĩ ra.
“Còn nói cái gì mà quay về giúp đỡ em chứ, đúng là đồ lửa đảo!” Thủy An Lạc bĩu môi.
Sở Ninh Dực nhè nhẹ vỗ lên lưng của cô, tai lại lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa: “Cậu ta tới, em không muốn gặp cậu ta thì nằm ngủ đi!”
Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì Thủy An Lạc đã lăn vào bên trong. Cô đâu chỉ không muốn gặp anh ta mà thậm chí còn không muốn nghe bất cứ một thanh âm nào của Bạch Dạ Hàn luôn nữa ấy!
Cửa phòng bị mở ra khiến cơn gió lạnh ùa vào.
Sở Ninh Dực cẩn thận kéo chăn cho Thủy An Lạc nhưng không quay đầu nhìn người đang bước vào.
Bạch Dạ Hàn vào trong rồi thì đóng cửa lại ngăn những con gió lạnh ở bên ngoài.
Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên rồi hời hợt nói: “Đã lâu không gặp.”
“Sở Đại...”
“Tiếng Sở Đại này cậu đừng gọi nữa, luật sư Bạch.” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn bình thản như trước.
Trong lòng càng cảm thấy đau thì ngoài mặt càng thêm bình tĩnh.
Bạch Dạ Hàn nghe Sở Ninh Dực nói như vậy thì dưới chân không nhịn được mà hẫng một cái, nhưng cũng không đến mức khiến người khác nhìn ra.
“Tôi đã nói từ trước, cậu và cô ta không hợp!” Bạch Dạ Hàn nói, trong giọng điệu còn mang theo cả sự bất đắc dĩ.
“Nếu như đây là những gì cậu muốn nói thì hoàn toàn không cần thiết đâu, tôi làm tù nhân ở cái chốn này nên cũng không có gì chiêu đãi được cậu, không giữ cậu nữa.” Sở Ninh Dực vừa lạnh nhạt nới vùa duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn Bạch Dạ Hàn,
“Sở đại, những gì tôi đã nói ngày hôm đó đến hôm nay tôi vẫn nói lại. Cậu không hợp với cô ấy. Chỉ cần cậu chịu buông Thủy An Lạc thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể rời khỏi đây được hết.” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.
“Buông tay cô ấy rồi thì sao nữa? Sẽ như cậu mong muốn sao?”
Lời mà Sở Ninh Dực nói chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt Bạch Dạ Hàn.
Thủy An Lạc nằm trong chăn lặng lẽ suy nghĩ, ước nguyện của anh ta là có ý gì?
Chẳng lẽ Bạch Dạ Hàn mới là người cha mà bà ngoại tìm cho con cô sao?
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi cả người không kìm được là lạnh toát, nếu là như thế thật thì cô sẽ chết mất.
Cô dù có chết cô tuyệt đối cũng không muốn một người đàn ông như vậy đâu.
Bạch Dạ Hàn hơi cúi đầu rồi khẽ nói: “Mười hai giờ đêm nay, sẽ có máy bay trực thăng tới đường biên núi Châu để tiếp ứng Long Nhược Sơ. Nếu hai người muốn đi thì tốt nhất phải bỏ chạy trước lúc đó.” Bạch Dạ Hàn nói xong lập tức rời khỏi đây.
Thủy An Lạc thấy Bạch Dạ Hàn đi rồi mới thò đầu ra, thấy cửa đóng lại mới tò mò nói: “Sao anh ta lại giúp chúng ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...