Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
“Vừa hay, tốc chiến tốc thắng.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói. Vợ ngốc nhà mình vừa mới đi mà anh đã thấy nhớ nhung thế này rồi.
Tiểu Bảo Bối cũng quen với Kiều Nhã Nguyễn cho nên bây giờ đang bò trên người cô.
Kiều Nhã Nguyễn bế nhóc lên: “Mẹ con còn lo là con sẽ khóc, mẹ nuôi thấy con rất bình thường mà nhỉ.”
Tiểu Bảo Bối ê a nói, cái tay toàn thịt vuốt lên mặt Kiều Nhã Nguyễn.
Hình như nhóc đang nói đây là mẹ nuôi, không phải mẹ của nhóc.
Thủy An Lạc ngồi trên xe quay rất nhiền video. Buổi trưa họ đỗ xe lại ven đường nghỉ ngơi chừng hai tiếng. Phong Phong ngủ ở băng ghế sau. Thủy An Lạc tự mình xuống xe. Cô chẳng biết đây là chỗ nào, nhưng may mà phong cảnh cũng đẹp.
“Sở Ninh Dực, anh xem, chỗ này đẹp quá! Phong điên ngủ rồi nên đuổi em xuống xe. Nhưng mà như vậy cũng tốt, em quay phong cảnh cho anh xem.” Thủy An Lạc nói với camera sau đó lia ống kính một vòng quanh nói: “Anh xem cái này nè, em chẳng biết nó là cái gì, còn núi bên kia nữa, nhìn có giống con voi không?”
Thủy An Lạc kích động quay video. Phong Phong tỉnh lại thì thấy một cô ngốc đang tự nói tự chơi tự quay video, không nhịn được mà lắc đầu: “Ngốc nghếch.”
Phong Phong mở cửa xe bước xuống rồi nhìn Thủy An Lạc ở phía xa: “Đi thôi.”
“Hứ...” Thủy An Lạc quay lại đáp một tiếng rồi lại tiếp tục nói với cái camera: “Tứ gia nghỉ ngơi đủ rồi, bọn em lại phải lên đường tiếp đây.”
Thủy An Lạc nói xong liền ôm camera quay về.
“Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?” Sau khi lên xe thì Thủy An Lạc hỏi.
“Tối nay không nghỉ ngơi, đi không có kế hoạch sẽ càng khó bị phát hiện.” Phong Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Thủy An Lạc, sau đó khởi động xe.
Thủy An Lạc bĩu môi, nằm ra ghế sau rồi ôm camera cảm khái nói: “Tứ gia hung dữ với em. Anh Sở, khi nào em về anh nhớ phải tẩn anh ta cho em đấy nhé.” Thủy An Lạc nói rồi ôm camera nằm ngủ.
Phong Phong quay đầu nhìn Thủy An Lạc một cái rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước, có điều đi chẳng được bao xa thì phát hiện phía sau có xe bám theo.
Phong Phong với tay đeo tai nghe bluetooth lên, sau đó nhấn xuống một dãy số rồi nói: “Biển số xe 33XX6, ngăn lại cho tôi.” Phong Phong nói rồi tăng nhanh tốc độ nhằm bỏ rơi chiếc xe đằng sau. Mà ngay khi chiếc xe đó định tăng tốc bám theo thì lại bị một chiếc xe khác vượt lên chặn lại, thậm chí còn không cho chiếc xe đó cả khả năng vượt lên.
Thủy An Lạc bị tốc độ thay đổi đột ngột làm giật mình, sau khi tỉnh lại đang định ngẩng lên hỏi Phong Phong xem có chuyện gì xảy ra thì bị anh ta quát lớn: “Đừng ngẩng đầu lên.”
Thủy An Lạc hoảng sợ rồi lại nằm thụp xuống.
“Bị, bị theo dõi sao?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
“Không sao, cắt đuôi rồi.” Phong Phong hiếm khi nói được một câu an ủi cô.
Thủy An Lạc ôm chặt cái camera trong tay rồi cúi đầu không nói gì.
Đèn đường bật sáng cũng là lúc người người nhà nhà lên đèn.
Tiểu Bảo Bối đi ngủ rất sớm, có vẻ ngoan ngoãn hơn ngày thường.
Kiều Nhã Nguyễn đặt nhóc xuống giường rồi vỗ nhẹ lên người nhóc, sau đó quay sang nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.
“Tôi nghĩ Lan Hinh sẽ hành động ngay khi anh rời khỏi. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần bắt cô ta lại là mọi chuyện có thể kết thúc rồi!”
Ngón tay của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vẽ lên khung của sổ, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ xem hai người kia đã đi đến đâu rồi?
Liệu có khi nào anh giải quyết xong hết rồi chạy tới bọn họ vẫn còn chưa tới nơi không nhỉ?
Nếu như anh tới đó trước thì chắc chắn cô ngốc kia sẽ vui mừng lắm đây.
“Tôi đi gặp Long Nhược Sơ, cô cẩn thận chút nhé.” Sở Ninh Dực quay đầu lại nói, rõ ràng là không hề để ý đến câu Kiều Nhã Nguyễn vừa hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...