Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Trước khi Thủy An Lạc rời đi, Sở Ninh Dực cho cô một cây bút. Anh bảo cô cái bút này viết ra gặp nước sẽ không bị nhòe, như vậy thì cô không cần phải lo lắng nữa.

Thủy An Lạc cất cẩn thận rồi nhìn con trai đang ngủ say tít. Cô cúi xuống hôn lên khuôn mặt bánh bao của nhóc: “Mẹ đi rồi vài ngày rồi sẽ về, con phải ngoan đấy biết chưa?”

Tiểu Bảo Bối mấp máy cái miệng nhỏ, có vẻ như đang mơ là ăn cái gì đó.

Thủy An Lạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của con trai, bên tai nghe được tiếng xe ô tô đang lái vào nhà.

“Đi thôi.” Sở Ninh Dực đưa tay giữ lại bả vai của cô.

Ngay lúc trời còn đang mờ tối thì cô và Phong Phong đã rời đi.

Mà Kiều Nhã Nguyễn vừa mới tới lại vừa hay cũng lướt qua Phong Phong.


Mặc dù Kiều Nhã Nguyễn cao hơn Thủy An Lạc một chút, nhưng nếu không so sánh kỹ thì cũng khó mà nhận ra được, chỉ cần Kiều Nhã Nguyễn giảm bớt hoạt động hằng ngày, mấy thói quen của Thủy An Lạc cô đều nắm rõ cho nên sẽ khó bị lộ ra.

Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, miệng liên tục nói rằng khi anh làm xong việc thì nhất định phải đi tìm cô.

Còn Tiểu Bảo Bối, cô không ở đây nên lại càng không thể để Tiểu Bảo Bối nhận ra Kiều Nhã Nguyễn, bằng không nhất định sẽ khóc mãi không thôi.

Thủy An Lạc theo Phong Phong lên xe, mắt vẫn trông theo bóng dáng người bên ngoài.

“Được rồi, có mấy ngày thôi mà đừng có làm như thể là sinh ly tử biệt như thế chứ, Phong Tứ tôi đây lần đầu tiên phải làm tài xế cho con gái đấy.”

“Nói bậy, chẳng phải anh từng cho Lão Phật Gia lên xe rồi đấy sao?”

Thủy An Lạc tức giận nói. Cô muốn dịu bớt tâm trạng đang xao động của mình xuống.

Cô vừa mới dứt lời thì trong xe lập tức yên tĩnh lại. Thủy An Lạc quyết định im lặng, hình như cô lại giẫm phải mìn rồi.

Thủy An Lạc chống má nhìn màn đêm đen bên ngoài rồi âm thầm ảo não, sao cái mồm của cô lại không biết ý tứ như vậy chứ.

Thủy An Lạc nói câu đó xong thì Phong Phong cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Bởi vì sợ bị tra được tung tích cho nên Phong Phong mới dùng một cái bằng giả rồi tự lái xe đi.


“Này, anh Tứ, đưa tôi đến nơi rồi thì anh có thể về đúng không?” Thủy An Lạc dựa vào ghế nhìn Phong Phong đang một mình lái xe với bộ dạng vừa lạnh lùng vừa cô đơn.

Chắc một câu anh Tứ này khiến tâm trạng của Phong Phong cũng dịu đi được một chút, cho nên anh ta hờ hững nói: “Cô nghĩ ông đây muốn đeo cái gánh nặng là cô lắm chắc, ngồi máy bay sẽ bị phát hiện, đi bằng trực thăng cũng sẽ bị phát hiện, cho nên cứ lấy bằng lái giả tự mình lái xe đi là an toàn nhất.”

Thủy An Lạc bĩu môi, được rồi, cái cách này đúng là an toàn nhất, cũng không dễ bị bắt.

“Tắt nguồn di động của cô đi, bất cứ thiết bị điện tử nào dùng để liên lạc cũng không được mang theo. Cô mà bị bắt thì bao nhiêu công sức của Sở Đại coi như đổ sông đổ biển hết đấy.” Phong Phong nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc đáp lại một tiếng rồi vội vàng tắt hết mấy thiết bị điện tử của mình đi: “Nhưng mà nếu tôi bị bắt thì chẳng phải là lỗi của anh sao?”

Phong Phong: “...”

“Sở Đại không bóp chết cô quả là kỳ tích!” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Thủy An Lạc lè lưỡi làm một cái mặt quỷ đằng sau anh ta rồi nói: “Vậy tôi có thể sử dụng một cái di động không nối mạng để quay phim được không?”


“Di động cũng không được dùng, mà chồng cô sợ cô buồn chán nên đã chuẩn bị sẵn cho cô một cái camera rồi, dùng nó để quay đi.” Phong Phong nói rồi liền hất cằm chỉ về phía ghế phó lái.

Thủy An Lạc lập tức cầm lấy rồi sung sướng nhìn nó, quả nhiên người hiểu cô nhất vẫn là ông xã nhà cô mà.

“Này nhóc, cô không thấy đau lòng à?” Phong Phong càng nhìn càng cảm thấy phản ứng của cô ngốc này không được bình thường cho lắm.

“Tại sao tôi phải đau lòng chứ? Anh Sở nói mấy ngày nữa bọn tôi lại gặp nhau rồi mà.” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tuy là mấy ngày này sẽ có chút khó khăn đây.” Lời này cũng là lời nói thật.

Phong Phong: “...”

Lẽ nào cái cô ngốc này không biết rằng trên đời này có một cái gọi là “ngoài ý muốn” sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui