Sở Ninh Dực xoa tay lên đầu cô.
“Anh còn tưởng em sẽ đi theo bọn họ luôn cơ?”
“Em có ngốc đâu, theo bọn họ đi rồi không phải là thừa nhận em chính là ác long à? Hơn nữa, đi theo bọn họ thì liệu em có về được nữa không?” Thủy An Lạc nói, cúi đầu hôn lên trán Tiểu Bảo Bối một cái, “Lần này bọn họ không đưa em đi được, mưa cứ tiếp tục không tạnh thế này, em sợ em có nhảy xuống sông Hoàng Hà thật cũng không rửa oan được mất.” Cô thở dài nói.
Sở Ninh Dực vẫn cứ xoa đầu cô, “Hôm nay không sang nhà hàng xóm nữa à?”
“Bác An tới rồi, em qua thì ngại lắm. Ai biết bác ấy có kiêng dè em hay không.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, “Mà sáng nay anh đưa Tiểu Bảo Bối đi đâu đấy?”
“Không có gì, đến công ty dặn dò công chuyện một lúc. Sắp tới anh sẽ nghỉ một thời gian để giải quyết chuyện của em.” Sở Ninh Dực nói xong liền vào bếp rót nước.
Lại phải nghỉ?
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi theo, “Haiz, bây giờ ở công ty các anh em không phải là Đát Kỷ nữa mà là yêu nữ ác long rồi, ngay đến anh cũng bị quyến rũ không lối thoát.”
Sở Ninh Dực uống nước xong, tựa bên tủ lạnh nhìn cô: “Yên tâm, tất cả mọi người đều nghĩ, anh nghỉ là để đối phó với em, sau đó yên tâm ở bên cạnh Anh Xinh Trai của em.”
Thủy An Lạc: “...”
Cô mỉm cười, cười một cách rất dịu dàng.
“Quả nhiên, cộng đồng mạng không đi theo tình tiết thường thấy là triển vọng nhất.” Nói rồi, cô xoay người đi ra phòng khách, sau đó bật tivi lên xem.
Sở Ninh Dực cúi đầu, khóe môi hơi cong lên.
“Này, anh nói xem liệu sáng mai cửa nhà mình có bị hắt máu chó vào không?” Thủy An Lạc đột nhiên bật ra suy nghĩ này.
Sở Ninh Dực cầm cốc nước đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, lại đón Tiểu Bảo Bối đặt lên chân mình, để cu cậu bò qua bò lại.
“Có khi có đấy, hay là chiều nay anh đi mua cho em một cái camera theo dõi có độ phân giải cao, để mai em tha hồ mà quay video lại nhé.” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
“Ha ha ha, đúng là chỉ có anh Sở hiểu em.” Thủy An Lạc cười, tựa lên vai anh, lại nhỏ giọng nói: “Thật ra em cũng khó chịu lắm đấy.”
Nhưng cô chỉ nói một câu như vậy rồi lại tiếp tục nở nụ cười.
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán cô, “Chúng ta coi như lịch kiếp đi, muốn tu tiên chẳng phải đều cần lịch kiếp hay sao?”
Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.
Nhưng cô gật xong mới thấy không ổn: “Không đúng, sao em lại phải tu tiên chứ?”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, hơi nheo mắt lại.
Bầu không khí này có chút xấu hổ.
Thủy An Lạc mím môi, đảo mắt, thông minh đột xuất, vụt đứng dậy: “Tiên, Sở tiên nhân, ngài là tiên nhân, tiểu nhân bảo đảm lần này lịch kiếp xong sẽ thăng tiên, như vậy mới có thể ở bên cạnh ngài được có đúng không?”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, tốt lắm!
Thủy An Lạc quay sang một bên làm mặt xấu, Sở tổng càng ngày càng tự luyến rồi.
“Sau lưng có gương, phản chiếu!” Sở thượng tiên thản nhiên nói, nhắc nhở cô rằng anh biết cô đang làm gì.
Thủy An Lạc: “...”
Cuối cùng cô quyết định đi thẳng vào nhà vệ sinh luôn.
“Đi đâu đấy?”
“Trước khi thành tiên em vẫn phải bài tiết bình thường chứ.” Thủy An Lạc hét lên rồi đóng sầm cửa lại.
Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi nhếch lên, “Mẹ con có ngốc không?”
“Không, không~” Tiểu Bảo Bối vẫn đang cố gắng bò tới bò lui.
“Đúng rồi, con trai ba thật tinh mắt.” Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi pha sữa cho cu cậu. Lát nữa anh còn phải đi “thăm” Triệu Miểu. Triệu Miểu gần đây rất an phận, chuyện này hẳn không phải do cô ta làm, cô ta chỉ biết gì đó mà thôi.
Nếu muốn thành công trong một lần thì ngay từ đầu phải nắm rõ chứng cứ, nhắm chuẩn hung thủ mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...