Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chú Hạng nhìn cô nhóc đang sung sướng trước mặt, nghe những lời nói láo không biết ngượng kia liền nghĩ, cái tính tình này nói thẳng ra là do Sở Ninh Dực nuông chiều mà ra đây mà.
Thủy An Lạc rất hài lòng. Chú Hạng tất nhiên là cũng cứ để kệ cô như vậy, thế nhưng ông cũng không để Thủy An Lạc thực sự bước vào phòng phẫu thuật mà chỉ để cô thường xuyên qua đây làm chút phẫu thuật cho đám thú cưng, cũng là để luyện tay thôi.
Buổi chiều Sở Ninh Dực đến đón, Thủy An Lạc líu ra líu ríu nói mãi không yên. Mặc dù Sở Ninh Dực đã biết chuyện này nhưng vẫn để cô thích nói gì thì nói.
“Có phải em giỏi lắm không, có đúng không, có đúng không?” Thủy An Lạc kích động hỏi.
Sở Ninh Dực bị cô kéo qua kéo lại đến chóng cả mặt. Anh duỗi tay nắm lấy bàn tay của Thủy An Lạc để cô bình tĩnh một chút, sau đó mới nói: “Có phải sáng nay Bạch Dạ Hàn qua tìm em đúng không?”
Thủy An Lạc nghe đến cái tên này thì sắc mặt khẽ biến, sau đó dứt khoát buông cánh tay của Sở Ninh Dực ra.
Đối với vấn đề này thì Thủy An Lạc không muốn trả lời, thậm chí còn muốn quên càng nhanh càng tốt.
“Sáng hôm nay anh nghe người ta nói, cậu ta đã trở về.” Sở Ninh Dực không định buông tha cho cô mà là lại lên tiếng hỏi lại một lần nữa.
Thủy An Lạc cúi đầu xuống vò vò vạt áo của mình, sau đó mới trả lời: “Đúng thế, nhưng mà không nói được mấy câu em đã đuổi anh ta đi rồi. Em nói em không cần sự giúp đỡ của anh ta!”
Sở Ninh Dực nghe ra vợ mình đang tức giận nên đưa tay xoa đầu cô một cái: “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn xác nhận xem có đúng là cậu ta đến tìm em hay không thôi.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Sở Ninh Dực, anh nhìn em đi.”
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, rồi lại đưa tay sờ trán của cô: “Lại lên cơn hả?”
“Em không phải là mắt tím gì đó, dẫu cho bọn họ có nói em là Long nữ thì con rồng tím kia có liên quan gì đến em chứ? Dù em có gặp phiền toái thật đi chăng nữa cũng chẳng có liên quan gì đến anh ta cả!”
Sở Ninh Dực nghe ra giọng nói tức giận của Thủy An Lạc, lúc này mặt trời đã ngả bóng, trong xe chỉ mở một cái đèn nho nhỏ.
Mà dưới ánh đèn nhợt nhạt ấy, đôi mắt của Thủy An Lạc lại hiện lên một màu tím nhàn nhạt.
Bàn tay của Sở Ninh Dực đang nắm lấy tay cô lập tức siết chặt lại.
Gần đây, số lần mắt cô đổi màu ngày càng nhiều, mà dường như chính Thủy An Lạc cũng không thể khống chế được nó.
Thủy An Lạc nói xong lại không thấy Sở Ninh Dực trả lời mình, cuối cùng cô nhịn không được mà buông tay ra: “Anh làm sao vậy? Phản ứng đó của anh là sao chứ?” Thủy An Lạc nói rồi tự tay rút điện thoại di động của mình ra nhìn, nhưng không có gì bất thường cả.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái: “Không có gì, anh chỉ muốn xem em lên cơn hâm bao lâu thôi.”
“Hừ!” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi dựa lưng vào ghế: “Bây giờ em đã dám mổ rồi, sau này có thể vào phòng phẫu thuật bình thường rồi, cuối cùng cũng không cần đi canh nhà xác nữa!”
Thủy An Lạc hưng phấn nói.
Hai người về đến nhà, chú Sở đánh xe vào bãi đỗ còn Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi lên nhà.
“Em nói anh nghe này...” Thủy An Lạc ôm cánh tay của Sở Ninh Dực đi đến thang máy, nhưng Sở Ninh Dực lại đột nhiên dừng bước, sau đó cô cũng dừng theo.
Thủy An Lạc vừa ngẩng đầu lên liền thấy trước mắt chính là người mà có lẽ cả đời này cô cũng không muốn qua lại.
Bạch Dạ Hàn này đúng là bám dai như đỉa.
Sở Ninh Dực thấy Bạch Dạ Hàn đôi lông mày cũng cau lại.
Anh ta đứng chờ ở chỗ này hiển nhiên là không phải đang đợi anh, hoặc có lẽ là không phải chờ một mình anh.
Mà thật trùng hợp, Sở Ninh Dực cũng đang muốn tìm anh ta.
“Em lên nhà trước đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
“Anh với anh ta có gì hay mà nói chứ? Có khi lần này tên này lại nói em là ác long, em ở bên cạnh anh sẽ chỉ hại anh thôi đấy!” Thủy An Lạc hậm hực nói nhưng vẫn buông cánh tay Sở Ninh Dực ra, sau đó một mình đi vào thang máy.
Nhưng trước khi đi, cô vẫn liếc nhìn Bạch Dạ Hàn một cái đầy cảnh cáo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...