Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc rụt tay lại, bảo sao chẳng ai lợi dụng được anh Sở nhà cô cả.
“Em làm sao mà mất mặt được chứ?” Thủy An Lạc tức giận nói.
“Thứ nhất, anh không tin vào quỷ thần, cho nên cách nói này không có sức thuyết phục! Thứ hai, lần trước anh đã tìm được một con chip ở nhà xác, cũng chính là cái gọi là đuôi rồng gì đó! Thứ ba, nếu như em là rồng, thì cũng chỉ là một con rồng ngu ngốc không có đầu óc thôi!”
Sở Ninh Dực giúp cô phân tích một cách lý trí, nhưng trước sau vẫn không quên đả kích Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc lại tiếp tục âm thầm chọc chọc cơm, có giỏi thì anh đừng có mà nói câu cuối cùng ấy!
“Thế còn chuyện quỷ đánh tường thì sao? Hôm nay chính mắt em nhìn thấy chú Hạng bị ngã mà.” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
“Em ra ngoài thì đừng nói mình là vợ của anh, cũng đừng nói là mẹ của con anh có được không?”
Anh Sở lại khinh bỉ cô nữa rồi.
Thủy An Lạc cúi đầu, chẳng lẽ cô lại nói sai cái gì rồi sao?
“Em có nhớ hồi anh cầu hôn em có dùng video vô hình ngoài trời không?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc ngẩng lên, nghĩ nghĩ một hồi xong lại gật đầu, nhưng cái lúc cầu hôn đó cô đâu nhớ được là có cái gì đâu, chỉ nhớ mỗi mấy lời kia thôi.
“Ý của anh là có người dùng tivi trong suốt sao?” Chính là cái thứ mà nhìn không thấy gì nhưng có thể trình chiếu hình ảnh trên đó.
Nếu nói như vậy thì chuyện chú Hạng không nhìn thấy gì cũng là điều bình thường.
“Nói vậy là không phải anh không sợ, mà là vì cái gì anh cũng biết hết rồi sao.” Thủy An Lạc thở dài, chẳng thú vị gì cả.
“Một màn xiếc vụng về như thế, chẳng lẽ em bảo anh coi như không biết?” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.
Thủy An Lạc đập đầu một cái lên bàn. Cô biết chuyện đó là giả, nhưng vì cô là người trong cuộc nên cô không nhìn được ra mấy vấn đề kia như anh.
Nhưng mà anh Sở vừa mới nói gì cơ?
Vụng về?
Thủy An Lạc muốn hỏi, anh zai à, cái chuyện đó có chỗ nào vụng về hả?
Có người nào rỗi hơi đến nỗi vào nhà xác nhặt đồ rơi dưới đất không? Hơn nữa cái thứ biến thái như tivi trong suốt thì anh nghĩ ai hết chuyện lại muốn có một cái hả?
Ngoại trừ anh Sở ra thì làm gì còn ai nữa!
“Được rồi, đừng đập đầu nữa, càng đập càng ngu đấy!” Sở Ninh Dực chậc chậc nói rồi múc cho cô một bát canh cá: “Ăn cho bổ não.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu dậy hung hăng trừng Sở Ninh Dực, phẫn hận uống hết một bát canh đó, rồi lại đứng dậy múc thêm một bát nữa: “Nhìn cái gì, bổ nước trong đầu không được à?”
Sở Ninh Dực: “...”
Ừ, cô vợ từ bỏ trị liệu nhà anh có tinh thần nhận thức tốt lắm.
Lần nào anh cũng lo lắng rằng cô biết được sẽ không chịu nổi, nhưng lần nào anh cũng quên mất rằng trên thế giới này trừ chuyện liên quan đến con cái ra thì không có bất cứ điều gì mà cô không chịu đựng được cả.
Sau bữa cơm tối, Thủy An Lạc liền chạy lên lầu rồi túm cái túi của mình chạy xuống. Sở Ninh Dực thấy vậy không nhịn được nhíu mày, lại lên cơn điên rồi đấy à?
Tiểu Bảo Bối muốn chơi với mẹ, nhưng mà mẹ lại không quan tâm đến nhóc cho nên Tiểu Bảo Bối tỏ ra rất đau lòng.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn quyển bút ký của cô: “Chẳng phải chú ấy nói là không cho em sao?”
“Đây chính là tình nghĩa cách mạng đó, loại người phàm phu tục tử như anh không hiểu được đâu.” Thủy An Lạc phất phất tay rồi tiếp tục xem bút ký, sau đó lại làm một bản ghi chép riêng cho mình.
Anh là phàm phu tục tử á?
Sở Ninh Dực nhướng mày.
“Tình nghĩa cách mạng giữa những người cùng hầu hạ người chết à?” Sở Ninh Dực bế con trai hừ lạnh.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên quẳng cho anh một cái trợn mắt tỏ ý tự nghiền ngẫm đi, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.
“Lúc trước bà nội có bảo với anh, sau khi em tốt nghiệp sẽ để em vào Khoa Tim mạch làm luôn, em nghĩ thế nào?” Sở Ninh Dực vừa nới vừa đặt Tiểu Bảo Bối xuống đùi mình, để cho nhóc tập leo cây.
Nhắc tới vấn đề này, Thủy An Lạc lập tức rụt cổ lại: “Chuyện đó... chắc sắp có kết quả thi cấp bốn rồi đấy nhỉ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...