Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ thì đột nhiên Hà Tiêu Nhiên lên tiếng.

“Bà nội bảo mẹ đưa con theo là vì trong nhà chỉ có con và Tiểu Bảo Bối còn nhỏ, không biết hai đứa thích ăn gì đấy.”

Thủy An Lạc cười ngượng một tiếng, chỉ có cô và Tiểu Bảo Bối là còn trẻ con thôi hả.

Hóa ra cô với Tiểu Bảo Bối được xếp cùng một bậc.

Nhưng cô muốn nói, cô cũng sắp hai mươi hai rồi, không còn là trẻ con nữa rồi.

Ở Sở gia, trước khi có cô và Tiểu Bảo Bối thì người nhỏ tuổi nhất chính là Sở Ninh Dực, mà người này đã là người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Thủy An Lạc nghĩ một hồi, thôi được rồi, cô vẫn chỉ là trẻ con thôi.


Thủy An Lạc sung sướng mua đồ ăn vặt mà mình thích, mặc dù mấy lần Hà Tiêu Nhiên cũng định nói không được mua cái này, nóng quá, không được mua ăn cái kia, lạnh quá, nhưng khi trông thấy dáng vẻ vui vẻ của Thủy An Lạc bà lại không nói nữa.

Trên đường về, Thủy An Lạc cứ ríu ra ríu ríu nói chuyện với Hà Tiêu Nhiên suốt.

Hà Tiêu Nhiên không biết Thủy An Lạc là người nói nhiều như vậy, trước kia toàn là bà bảo sao thì Thủy An Lạc sẽ làm như vậy.

Có điều như bây giờ dù hơi ồn áo một chút nhưng xét về tổng thể mà nói thì cũng không tệ lắm. Con trai của bà quá yên lặng nên cần một cô gái ríu rít như vậy để làm mới cuộc sống.

Sở Ninh Dực liếc qua kính chiếu hậu cho mẹ mình một ánh mắt, thế nào, con chọn vợ cũng được lắm đấy chứ.

Hà Tiêu Nhiên quẳng cho con trai một ánh mắt rồi không lên tiếng.

Về đến nhà, Thủy An Lạc vội vàng trèo lên lầu nhưng nghĩ tới cái gì đó nên lại quay lại, sau đó giúp Sở Ninh Dực xách đồ.

Hà Tiêu Nhiên nhìn cái bộ dạng chạy tới chạy lui này của Thủy An Lạc thì lại bật cười.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Anh nói này gái, em đang vui vẻ cái gì thế?” Vui tới nỗi quên mình là ai luôn rồi hả?

Thủy An Lạc nhìn anh cười ngốc, cô thật sự rất vui. Mẹ chồng vàng ngọc đối xử với cô tốt như thế thì sao cô có thể không vui vẻ cho được?


Thủy An Lạc xách hai thùng nho của mình vào bếp rồi xếp nho vào tủ lạnh.

Sở Ninh Dực hai tay xách đồ đi theo mẹ mình: “Thế nào? Cô bé ngốc nhà chúng ta ấy mà, mẹ chỉ cần vui vẻ với cô ấy một chút thôi là cô ấy sẽ tốt với mẹ ngay ấy mà.”

Hà Tiêu Nhiên ngẩng lên trừng mắt với con trai mình, sao mà bà lại không rõ ý của con trai mình được chứ. Chỉ là bà không hề nghĩ rằng mình mới chỉ đối xử với Thủy An Lạc có một chút như thế mà Thủy An Lạc đã có thể vui vẻ thành như vậy thôi.

Thủy An Lạc cất nho xong lại chạy lại nhận lấy dâu tây và thanh long trong tay Sở Ninh Dực rồi bỏ vào tủ lạnh, lúc lấy chuối tiêu thì bị Hà Tiêu Nhiên gọi lại.

“Cái này không cần bỏ vào tủ lạnh.” Hà Tiêu Nhiên vội lên tiếng.

“Ớ...” Thủy An Lạc ngơ ngác nói, rõ ràng tâm trạng lúc này vẫn có chút kích động.

“Thế để con đi nấu cơm trưa.” Thủy An Lạc lại xung phong nhận việc, nhà không có người giúp việc nên vừa hay cô có thể nhận nấu cơm trưa. Llần đầu tiên cô cảm thấy biết nấu cơm là một chuyện tốt thế này.

“Này...” Hà Tiêu Nhiên lên tiếng nhưng không gọi Thủy An Lạc lại khiến cô kích động thêm nữa mà chỉ quay đầu nhìn con trai mình.


Sở Ninh Dực nhún vai, vợ ngốc của anh chính là người đơn giản như vậy đấy, ai đối với cô tốt thì cô lập tức xoay vòng vòng quanh người ta mà vui sướng.

Hà Tiêu Nhiên cũng không cản lại mà chỉ xoay người đi lên lầu. Bà muốn xem Tiểu Bảo bối đã tỉnh dậy chưa.

Sở Ninh Dực đặt chìa khóa xe xuống rồi đi vào bếp. Thủy An Lạc đang suy nghĩ xem nên nấu cái gì, nghe được tiếng bước chân thì biết ngay là ai, cô quay đầu nhỏ giọng nói: “Mọi người thích gì thế? Có kiêng ăn cái gì không, còn nữa...”

“Còn có em không cần phải kích động như vậy đâu.” Sở Ninh Dực đưa tay ôm cô vào lòng rồi thấp giọng cười nói.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, hình như là cô hơi kích động quá rồi thì phải.

Nhưng mà trên thế giới này chỉ có vài người đối xử tốt với cô như vậy thôi, thêm một người đối với cô cũng là đáng quý, chưa kể đây chính là người mẹ chồng trước đây không hề thích cô mà giờ cũng dần dần chịu tiếp nhận cô nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui