Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Vào công ty anh làm á?” Thủy An Lạc cảm thấy đây là cái tin còn đáng sợ hơn cả tin cô phải làm việc ở nhà xác!

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng khiếp sợ của cô thì gật đầu một cái xác thực.

“Định làm vợ hai của anh thật đấy à?” Thủy An Lạc thật muốn khóc, làm việc chung với nhau thì chuyện này chẳng phải cũng sẽ mau tới thôi sao?

“Còn nói linh tinh nữa là anh ném em vào nhà xác đấy!” Sở Ninh Dực lên tiếng uy hiếp: “Đó là di nguyện, vì ông nội cướp mất bạn gái của ông Triệu nên Triệu gia có 3% cổ phần ở công ty mình.”

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy thấp thỏm trong lòng, đây đúng là một lý do hay ho mà.

“Nhà bọn họ không có công ty à?” Thủy An Lạc xoắn xuýt nói.

“Nói văn vẻ thì là tìm đại một công ty nào đó để thực tập, tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm càng tốt.” Cô có thể nghe ra ý cười nhạo của anh trong câu nói này, tất nhiên chẳng đáng tin chút nào.

“Trên thực tế thì vẫn là nhằm vào anh thôi!” Thủy An Lạc tức giận nói.


“Ăn nhiều dấm là ê răng đấy. Anh với cô ta chẳng có quan hệ gì với nhau hết.” Sở Ninh Dực bình thản nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, nhưng nghĩ kỹ lại thì hôm đấy em cũng chẳng thấy con gái nhà người ta có ý gì với anh hết thật.

Sau bữa cơm tối, Tiểu Bảo Bối quấn lấy mẹ chơi đùa một hồi lâu rồi mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Nhưng lúc Sở Ninh Dực định ôm bà xã nhà mình đi ngủ thì bị đạp bay xuống giường: “Người từng ngủ ở bãi tha ma thì đừng có ngủ cạnh em.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi mạnh mẽ lấy chăn quấn mình lại, sau đó nhắm mắt đi ngủ.

“Hôm nay em đi thăm Phong điên, nhưng anh ta vẫn chưa có tỉnh lại, mặt thì vàng như nến, xương gò má cũng sắp lồi ra rồi. Cơ mà đáng đời anh ta lắm!” Thủy An Lạc nhắm mắt rồi nhưng vẫn nói.

Đây là lý do mà cô vẫn chưa nói chuyện này với Kiều Nhã Nguyễn, ai bảo anh ta làm bạn thân của cô tổn thương đến thế chứ.

Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh giường. Thủy An Lạc lập tức mở mắt ra rồi nhìn anh với ánh mắt phòng bị.

“Người chết không đáng sợ như em nghĩ đâu! Em phải biết rằng trước giờ chỉ có người sống hại người, người chết chưa bao giờ hại ai cả.”

“Nói vớ vẩn, thầy anh chết rồi vẫn đi hại người đấy còn gì!” Thủy An Lạc gân cổ lên cãi lại.

Sở Ninh Dực đập một phát lên cái gáy của cô, nhưng anh cũng không đập mạnh.

“Đấy là giả chết, không phải chết thật!”

Thủy An Lạc bĩu môi rồi gạt tay anh ra.


“Em không thích ai của Triệu gia cả, đừng có để cô ta tới xin lỗi em.” Thủy An Lạc cứ nghĩ đến Triệu Lâm lại thấy phản cảm.

Sở Ninh Dực cười nhẹ rồi kề sát lấy trán của cô: “Anh hùng sở kiến lược đồng*!”

*Anh hùng sở kiến lược đồng: ý là những người tài thường có suy nghĩ giống nhau.

Sở Ninh Dực cũng không thích Triệu gia, ngay từ khi còn nhỏ anh đã không thích nhà bên đó rồi.

“Thế tại sao anh vẫn đồng ý cho con nhỏ đó đến công ty thực tập?”

“Giao hảo giữa hai nhà, mình vẫn phải giữ mặt mũi cho bà nội nữa.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

Chỉ nói vài câu Thủy An Lạc đã quên béng cả chuyện không cho ai đó lên giường đi ngủ cùng, thế cho nên lúc cô còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị ai kia ăn sạch sẽ.

Trước khi đi ngủ, bầu ngực của Thủy An Lạc hơi nóng lên, cô còn làu bàu không cho Sở Ninh Dực chạm vào ngực mình.

Sở Ninh Dực hơi giật mình, hai tay của anh vẫn còn vòng bên hông của cô, sao mà chạm vào ngực cô được?


Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn giữa bầu ngực trắng nõn của cô phát ra ánh sáng tím của miếng ngọc, anh nhịn không được mà đưa tay sờ một cái, đó là nhiệt độ cơ thể của Thủy An Lạc nhưng không có cảm giác nóng.

Sở Ninh Dực hôn chóc một cái lên môi của cô, chắc lại ngủ mê rồi.

***

Hôm sau, do Thủy An Lạc vẫn còn nghĩ về chuyện quyển sổ ghi chép kia cho nên mới bảo Sở Ninh Dực đưa mình đi sớm.

“Sao tới nhà xác mà cứ hăm hở như được về nhà thế?” Sở Ninh Dực chậc chậc lên tiếng!

Về nhà?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, anh Sở, anh ngưng ngay cái kiểu so sánh này đi nhé.

Nhưng Thủy An Lạc không ngờ vừa tới viện, cô lại trông thấy một người mà mình không muốn gặp chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui