Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thấy mọi người về hết, Kiều Nhã Nguyễn cũng không ở lại nữa, dù sao ba mẹ vẫn đang ở nhà chờ cô về.
Căn nhà lập tức yên tĩnh trở lại. Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói xong thì nửa ngày sau mới bật ra một chữ: Đáng đời!
Biết giờ đau khổ đến vậy thì trước đây còn làm thế để làm gì, cái này không phải gọi là đáng đời thì còn sao nữa?
Hôm nay Tiểu Bảo Bối chơi suốt cả một ngày, thấy em gái về rồi, nhóc cũng bắt đầu buồn ngủ, với tay đòi mẹ bế đi ngủ.
Thủy An Lạc bế con trai đứng dậy: “Tiền lì xì em sắp xếp xong cả rồi đấy. Ngày mai anh đi gửi cho con trai đi, đây đều là tiền của nó đó.”
Thủy An Lạc nghĩ sinh nhật cả đời cô cũng chẳng được nhiều tiền lì xì như thế, quả nhiên gia cảnh của Sở gia là gia cảnh đại thần mà.
Tiểu Bảo Bối không khóc không quấy. Lúc được mẹ tắm cho nhóc ôm bé vịt vàng của mình nằm trong bồn tắm ngủ gật mất, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng ngáy nho nhỏ.
Căn phòng Sở Ninh Dực chuẩn bị cho Tiểu Bảo Bối cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy, chính là căn phòng ngay cạnh phòng của hai người.
Tuy Thủy An Lạc không nỡ, nhưng Tiểu Bảo Bối đã được một tuổi rồi nên phải để cho nhóc học cách ngủ một mình thôi.
Đáng tiếc, ngày đầu tiên tự ngủ một mình... thất bại!
Bởi vì lúc Thủy An Lạc ôm trai đi vào, vừa mới đặt Tiểu Bảo Bối xuống nhóc đã tỉnh lại, nhóc mơ mơ màng màng cảm thấy lạ chỗ liền oa một tiếng khóc lên. Thủy An Lạc dỗ kiểu gì cũng không xong nên đành phải đưa nhóc quay về phòng ngủ chính, Tiểu Bảo Bối thấy đúng phòng rồi mới chịu ngủ tiếp.
Thủy An Lạc thử hai lần, kết quả vẫn y như vậy.
“Không được, hay là ban ngày cứ để thằng bé làm quen với phòng bên kia trước nhỉ?” Thủy An Lạc không bế con trai qua phòng riêng nữa, dù sao cũng hơn nửa đêm rồi cô không muốn lại chọc con trai khóc nữa.
Sở Ninh Dực nhíu mày, thằng nhóc này mà khóc là thôi khóc đến hỏng cả phổi luôn.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực không phản đối liền đặt con trai vào nôi, lần này Tiểu Bảo Bối chỉ thở mạnh một cái chứ không tỉnh lại.
Thủy An Lạc vỗ vỗ lên người nhóc, đợi đến khi Tiểu Bảo Bối hoàn toàn ngủ say cô mới giúp con trai đắp chăn lên. Tiểu Bảo Bối nhà cô cũng được một tuổi rồi này.
Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc từ phía sau rồi đặt cô nằm lên giường.
Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng, mấy ngày nay trên người anh có vết thương nên Thủy An Lạc vẫn từ chối mấy hoạt động mạnh này, có thể thấy anh Sở nhà cô đã đói xanh cả mắt rồi.
“Tối nay còn dám trốn nữa hả?” Sở Ninh Dực thì thầm bên tai cô, đồng thời cũng hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Thủy An Lạc khẽ kêu một tiếng, cô nghiêng mặt khiến nụ hôn của anh rơi vào má cô.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Thủy An Lạc dùng hai tay chống lên ngực của Sở Ninh Dực để tránh khỏi nụ hôn của anh.
Sở Ninh Dực dứt khoát hất tay của cô ra: “Em cứ nói chuyện của em đi!” Còn anh đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục chuyện của mình, tuy là mấy nay sơ múi được không ít, nhưng không lần nào được ăn thịt thật cả.
“Dừng...” Thủy An Lạc hơi giãy ra rồi áp miếng ngọc rồng tím trên cổ mình lên ngực anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn: “Cái gì đây?”
Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh: “Anh Sở, mình nói chuyện với nhau về vấn đề này đã đi!”
Sở Ninh Dực nhíu mày: “Là người tình nào cho em cái này hả?”
“Là anh em, đồ gia truyền của Long gia, để bảo toàn tính mạng.” Thủy An Lạc đem chuyện Lạc Hiên kể cho mình, kể lại một lượt cho Sở Ninh Dực nghe.
“Toàn chuyện linh tinh.”
Sau khi nghe xong, Sở Ninh Dực chỉ trả cho cô một câu như vậy rồi tiếp tục làm chuyện của mình.
“Nhưng nếu sinh ra con gái có mắt tím thì sẽ bị đưa đi thật à?" Thủy An Lạc vội nói.
Sở Ninh Dực tách khỏi cô một khoảng nhất định, nhìn cô gái ánh mắt e dè dưới thân mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...