Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực: “...”
Con trai, nhất định là con không biết một cái hôn này của con đã quăng mất mấy trăm vạn đâu nhỉ.
“Miên Miên nhà chúng tôi cũng xấp xỉ tuổi Tiểu Bảo Bối, ý của Mân Hinh là chuyển nhà tới cạnh nhau để hai đứa bé có bạn chơi.”
Sở Ninh Dực gật đầu, anh không phản đối, vậy cũng có nghĩa là, căn nhà là anh tặng!
Sau bữa cơm tối sẽ đến phần quan trọng nhất của ngày hôm nay, về chuyện của Phong Phong thì cả Sở Ninh Dực lẫn An Phong Dương đều ăn ý không hề nhắc tới.
Thủy An Lạc biết Tiểu Bảo Bối yêu thích súng cho nên lần này không đặt cây súng đó vào mà thay vào đó là người máy, đồ chơi, búp bê các loại, tất nhiên là đặt búp bê vào chỉ để cho đủ số chứ Tiểu Bảo Bối ghét cái này lắm.
Tiểu Bảo Bối ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn mọi người, mọi người làm gì thế?
Thủy An Lạc quỳ bên cạnh con trai rồi cười tít mắt nói: “Tiểu Bảo Bối, mau qua đó cầm lấy món đồ chơi con thích nhất đi nào.”
Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo Bối quay lại, đôi mắt to nhìn xung quanh một vòng sau đó mới bò qua đám đồ chơi, cuối cùng chẳng thèm cầm lấy cái gì mà đã bò trở lại.
Tiểu Bảo Bối quay về rồi không thèm nghĩ nhiều liền ôm chầm lấy đùi ba mình, đôi mắt to bling bling nhìn ba, súng của con đâu rồi?
“Chậc chậc chậc, nhìn người ta kìa, cũng biết ôm lấy cái gì rồi đấy!” Kiều Nhã Nguyễn ngồi dưới đất cười nói.
Sở Ninh Dực lập tức bắt được suy nghĩ của con trai, người ta đang đòi súng đây mà, mấy cái kia nhóc chẳng thích cái nào cả.
Nhưng mà tất nhiên là Thủy An Lạc sẽ không để súng ra cho nhóc chọn đâu.
Mân Hinh đi thay tã cho con gái, thay xong rồi quay lại tò mò hỏi: “Đã chọn được gì chưa?”
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại liền trông thấy em gái, hai mắt to lập tức lóe sáng rồi dứt khoát bỏ chân của ba ra bò loạch xoạch đến cạnh em.
Mân Hinh vừa đứng dậy, thấy Tiểu Bảo Bối ôm chặt lấy em khóe miệng liền giật giật.
Tiểu Bảo Bối: Không có súng thì thôi nhóc ôm em gái mềm mềm như bông này cũng được!
Thủy An Lạc:...
Mọi người:...
Con trai à, con mới một tuổi thôi mà đã tự chọn vợ cho mình rồi đấy hả?
Phong khách im lặng chừng một phút đồng hồ, nhưng Tiểu Bảo Bối thì không yên lặng chút nào, thậm chí nhóc còn biết lấy búp bê đặt cạnh em bé nữa.
Thủy An Lạc vốn đang quỳ, lúc này liền bò luôn ra thảm, trừng mắt nhìn An Phong DƯơng: “Chắc chắn em sẽ là một bà mẹ chồng độc ác đấy.”
“Ha ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười òa ra sau một hồi yên tĩnh.
Kiều Nhã Nguyễn cười đến mức đập bùm bụp vào mặt bàn. Mân Hinh cũng không nhịn được mà bật cười, xem ra quyết định chuyển nhà của cô là cực kỳ chính xác.
An Phong Dương tỏ ra đau trứng còn Sở Ninh Dực thì cười bí hiểm.
Haiz, con trai anh làm tốt lắm, xem ra căn nhà kia cũng không phải là tặng không cho người ta rồi.
An Phong Dương: Sở Lạc Ninh đúng là một thằng nhóc háo sắc.
Thế là căn nhà anh vừa mới lấy được giờ được xem là sính lễ luôn đấy hả?
Sau màn chọn đồ vật đoán tương lai, Sở Ninh Dực lại nói chuyện tang lễ của Fool với An Phong Dương, nhưng An Phong Dương liền từ chối thẳng thừng luôn.
“Lão già đó gớm lắm, tôi không muốn sau khi ông ta chết rồi mà vẫn bị ông ta bẫy thêm phát nữa đâu.”
Ba cô gái ngồi chơi với hai đứa bé con, còn hai người đàn ông thì ngồi trên ghế trò chuyện.
“Khúc mắc trong lòng tôi chỉ có một Viên Hải, giờ đã được giải quyết rồi!” An Phong Dương trầm giọng nói.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Nhưng mà tang lễ này anh phải đi.
Bởi vì Sở Ninh Dực đã bị điểm danh.
Mân Hinh vẫn còn trong thời gian ở cữ cho nên vừa mới đến tám giờ An Phong Dương đã dẫn vợ con của mình về. Tiểu Bảo Bối có chút luyến tiếc. Thủy An Lạc nói em gái mệt rồi phải về nhà ngủ, nếu không sẽ khóc mất., Tiểu Bảo Bối nghe vậy mới quyến luyến để em gái đi về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...