Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc cảm thấy thật có lỗi với cô hai. Dẫu sao cô hai cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng chuyện ngày hôm nay có lẽ cũng khiến cô hai khó xử rồi.
Nghĩ vậy, Thủy An Lạc liền nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu ạ, nó nín khóc lâu rồi.”
Cô hai thở dài rồi gật đầu nhìn cháu mình: “Ninh Dực, cô không biết là sẽ xảy ra chuyện thế này, lần này là cô không đúng rồi.”
Cô hai càng nói như vậy, Thủy An Lạc lại càng cảm thấy mặt nóng bừng. Cô muốn nói xin lỗi nhưng lại bị Sở Ninh Dực tóm tay cản lại.
“Cô hai, chuyện này không liên quan đến cô, vấn đề là ở Triệu Lâm.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
“Con bé tới thăm cô, lại biết có tiệc sinh nhật đầy một tuổi của Tiểu Bảo Bối nên muốn tham gia cùng. Cô lại nghĩ tới quan hệ giữa nhà bên đó với nhà bên mình, hơn nữa...”
“Cô hai, con biết là cô niệm tình cũ, nhưng có những người nhiều năm như thế rồi vẫn không chịu thay đổi, cô cảm thấy sau này liệu cô ta có sửa đổi được không?” Thủy An Lạc cắt ngang lời của cô hai, nhưng cũng không hề có ý trách cứ gì bà cả.
Cô hai gật đầu rồi ngồi xuống ghế.
“Triệu Lâm ấy mà, cô đã nói nó rất nhiều lần rồi nhưng nói vẫn cứ thế. Thôi bỏ đi, nói cho cùng vẫn tại cô không biết từ chối người ta.” Cô hai bất đắc dĩ nói.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay bà: “Cô hai, hồi con còn trong quân đội, chuyện cô ta lúc nào cũng chống đối con, cô cũng biết mà đúng không.”
“Phải, cô biết, hồi đó cô không hiểu một trưởng bối như nó sao lại đi để bụng lớp dưới như con. Mấy năm nay con giải ngũ, cô cứ tưởng là nó sẽ đỡ hơn, nhưng không ngờ lại để Thủy An Lạc chịu oan ức thế này.”
“Con không sao đâu cô hai. Con ngã cũng không đau đâu mà. Tại con suy nghĩ không chu đáo, để cô hai phải khó xử rồi.” Thủy An Lạc khéo léo nói.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn bà xã mình, nói hay lắm, kể cả sau này ai dám nói Thủy An Lạc không hiểu chuyện thì ít nhất cô hai cũng sẽ đứng ra nói đỡ cho Thủy An Lạc.
Thế là hầu hết người của Sở gia đều đầu hàng trước cô nhóc này rồi.
“Thôi may mà không bị thương, nhưng con yên tâm đi, cô sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản thế đâu, người của Triệu gia có tìm tới cửa thì để cô gánh cho con, không sao hết.” Cô hai vừa nắm lấy tay Thủy An Lạc vừa nói.
“Con cảm ơn cô.” Thủy An Lạc khẽ nói.
Cô hai nói thêm mấy câu nữa rồi mới ra ngoài.
Thủy An Lạc nhìn cánh cửa phòng được đóng lại rồi quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Có phải em làm quá đáng rồi không?”
“Triệu Lâm là kiểu người em không gây sự với cô ta, cô ta cũng sẽ tìm em gây sự. Như bây giờ là tốt nhất, ít nhất cô ta muốn tìm em gây sự thì cũng không có ai giúp cô ta cả.” Sở Ninh Dực xoa đầu bà xã mình, nếu không phải đã nghĩ đến chuyện này thì anh cũng sẽ không dung túng cho Thủy An Lạc làm như vậy.
“Mà sao Triệu Lâm lại ghim anh thế?” Thủy An Lạc cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Chắc tại cô ta đố kỵ quá đấy. “ Sở Ninh Dực hời hợt nói một câu rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối lại bắt đầu ăn vạ. Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình rồi nhìn khắp phòng một lượt, mắt giật một cái, vung tay nói: “Về nhà!”
Ớ...
Tiểu Bảo Bối không làm ầm lên nữa. Nhóc vừa nghe thấy ba nói vậy lập tức cười ngay được.
Thủy An Lạc: “...”
Có điều họ còn chưa kịp đi thì Hà Tiêu Nhiên đã bước vào.
“Lạc lạc, bà nội tìm con.” Hà Tiêu Nhiên cau mày nói, rõ ràng thái độ của bà cũng không vui vẻ gì cho cam. Tiệc sinh nhật tròn một tuổi của cháu trai vàng ngọc của bà vì cô mà bị hủy mất rồi.
Tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng, cô quay sang nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực cau mày, muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt của mẹ mình như vậy cũng có thể cúi đầu nhìn vợ mình: “Em qua đó một lát đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...