Sở Ninh Dực khẽ nhún vai, mẹ anh thế này rõ ràng là đang nói chuyện ngang ngược mà.
“Được rồi, đưa đi, đưa đi, ba mẹ đưa nó đi đi” Sở Ninh Dực trực tiếp phất tay.
Thủy An Lạc bỗng ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Sở Ninh Dực, anh sao lại đồng ý chứ!
“Không...”
Thủy An Lạc còn chưa mở miệng, Sở Ninh Dực đã trực tiếp ấn tay cô lại, ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình, “Nếu ba mẹ trông được thì cứ trông, không được thì đưa về sớm cho bọn con.”
Đừng thấy Tiểu Bảo Bối bình thường chơi đùa rất hoạt bát như vậy mà coi thường, đến khi ngủ thằng bé nhất định phải nghe thấy tiếng của mẹ. Trước kia lúc họ chưa về đến nhà, tối nào Thủy An Lạc cũng phải gọi điện về cho Tiểu Bảo Bối nếu không thằng bé sẽ không ngủ.
Nó còn ầm ĩ, khóc quấy, đến mức khiến người ta sốt cả ruột.
Hơn nữa, cho dù có khóc khản cả tiếng, khóc mệt mỏi, nó cũng sẽ không dừng lại, lại càng không chịu ngủ.
Hà Tiêu Nhiên nhìn con mình, bà đã nuôi con trai khôn lớn, bà không tin lại không trông được cháu mình.
Tiểu Bảo Bối vốn đang chơi với ông nội, không ngờ lại bị bế lên, nhóc thoáng sững ra, vươn bàn tay nhỏ bé muốn tìm mẹ, ông phải về rồi à?
Thủy An Lạc định vươn tay, nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo lại.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy?
“Vậy ba mẹ sẽ đưa thằng bé đi đây.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo Bối, xoay người đi thẳng.
“Ơ...” Thủy An Lạc vươn tay, nhưng Sở Ninh Dực lại ghì chặt cô lại, quả nhiên, mới ra đến cửa, Tiểu Bảo Bối đã phát hiện có gì đó không ổn, liền khóc toáng lên.
“Anh làm gì thế hả.” Thủy An Lạc nói, định đi ra ngoài tìm con.
Sở Ninh Dực lại ngồi xuống, vươn tay day trán mình: “Yên tâm, chưa đi đến cổng lớn bà ấy sẽ trả nó về, với kẻ địch như mẹ anh, em phải để bà ấy tận mắt nhìn thấy bà ấy không phải vạn năng.”
Thủy An Lạc quay lại, đứng trước mặt anh cúi đầu nhìn: “Hôm qua nó đã khản cả giọng rồi.”
Lại khóc như vậy cả một quãng đường nữa, cô sợ con trai sẽ bị tắt giọng luôn quá.
Sở Ninh Dực mở mắt nhìn cô: “Chồng em đang bị tàn phế đây này, em quan tâm đến ông xã của em một chút trước đi.”
Ặc...
Thủy An Lạc vội vàng ngồi xuống nhìn anh: “Anh không sao chứ, nghe nói Viên Hải bị sét đánh.”
Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô: “Không sao, anh đi tắm đã, em chờ đi, chưa được vài tiếng là họ sẽ trả con trai em lại ngay thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy muốn lên lầu, nhưng cả người bỗng nghiêng một cái.
Thủy An Lạc vội vàng đưa tay ra đỡ lấy anh, dìu anh lên lầu: “Thực sự không sao đấy chứ? Em phải kiểm tra.”
“Định sàm sỡ anh à?” Sở Ninh Dực thấp giọng ghé sát bên tai cô nói, nắm tay cô đặt lên ngực mình.
“Anh đứng đắn chút đi.” Thủy An Lạc nói, vung tay vỗ lên ngực anh.
Sắc mặt Sở Ninh Dực thoáng thay đổi, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, tiện đà ôm cô lên lầu: “Vậy thì tắm cùng anh, thân mình trắng trẻo ngon lành này của anh đây mặc cho em xử, thế nào?” Sở Ninh Dực vẫn bỉ ổi mở miệng nói.
Vợ anh da mặt mỏng, nói như vậy nhất định có thể khiến cô xấu hổ chạy mất dép.
Vết thương trên người anh, làm sao có thể để cô thấy được?
Thủy An Lạc nhìn anh từ trên xuống dưới, sắc mặt quả nhiên đã thay đổi, “Được!”
Sở Ninh Dực hơi khựng lại, đây không phải là phản ứng của bà xã nhà anh!
“Bà xã à, em thực sự muốn ăn đậu hũ của bản thiếu gia đến thế cơ à?” Sở Ninh Dực chậc lưỡi, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, “Được rồi, đừng giận, hôm nay bản thiếu gia không còn sức thỏa mãn em đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...