Triệu Lâm bị khống chế, cô ngẩng lên nhìn gã đàn ông.
“Mày biết tao sao?” Triệu Lâm được tuyển vào làm nhiệm vụ lần này, nguyên nhân lớn nhất là vì cô có vẻ ngoài giống với Mân Hinh.
Cô chỉ biết, cô sẽ bị bắt thay Mân Hinh tới đây, sau đó mang chip đột nhập vào, chỉ đường cho họ là được.
Dù cô chẳng có chút hảo cảm nào với Sở Ninh Dực và Thủy Mặc Vân, nhưng vì là quân nhân nên phải lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức của mình!
Lúc này gã đàn ông vô diện kia đã hoàn toàn hiểu rõ được mọi chuyện.
Hai con thú nhỏ bị nhốt của gã, quả nhiên năm đó đáng ra phải giết đi mới đúng.
Gã định nói gì đó, nhưng người phụ nữ kia nhận được một cuộc điên thoại, sau đó lại thì thầm với gã.
Gã ngoảnh lại nhìn cô ta, người kia như bị ánh mắt đó dọa sợ, lập tức theo phản xạ lùi lại một bước.
“Nếu đã là bùn không xây được thành tường, vậy thì bảo người đem nó đi đi, có người sẽ giúp nó.” Gã trầm giọng nói, nhưng không chỉ đích danh người kia là ai.
Người phụ nữ kia khẽ gật đầu: “Vâng!”
Cô ta không ngờ được rằng nhiệm vụ đầu tiên Tôm Lớn giao cho tiểu thư mà tiểu thư lại không thành công được cái nào, không bắt được Thủy An Lạc, không bắt được Cố Thanh Trần, mà ngay đến cả Lý Tử cũng chẳng thấy đâu.
Gã đàn ông kia nói xong liền quay lại hơi khom người xuống nói với người phụ nữ đang nằm dưới đất, “Sao nào, không phải cô có thù với Sở Ninh Dực và Thủy Mặc Vân sao? Tại sao còn giúp bọn họ?”
“Rốt cuộc mày là ai?”
“Cô nghĩ xem, tại sao cô lại quen với Thủy Mặc Vân? Khi đó ông ta cũng rời khỏi quân ngũ rồi không phải sao, người ta đã có vợ, thế mà cô vẫn còn bày tỏ với người ta, kết quả lại bị người ta từ chối đúng không nào? Người ta hai mươi tuổi đã có thành tích, cô ba mươi tuổi cũng chẳng có gì, nên cô mới hận người ta như thế đúng không?”
Gã càng nói, Triệu Lâm càng kinh sợ, “Rốt cuộc mày là ai?”
“Tôi là người có thể giúp cô.” Gã đè thấp giọng nói vào tai Triệu Lâm, “Cô có thể chọn đi cùng tôi, tôi có thể cho cô tất cả. Tôi nhớ là cô có một đứa cháu gái đang học ở Paris đúng không, chắc cũng sắp về rồi đấy nhỉ.”
Triệu Lâm heo nheo mắt lại, nhìn ánh mắt khác thường của gã.
Nhưng rồi Triệu Lâm vẫn lắc mạnh đầu, gạt đi suy nghĩ không nên có trong đầu, “Mày đừng có mơ!”
Chát!
Gã đàn ông vô diện bỗng tát một cái lên mặt cô, rồi lại đấm đá lên cô như một kẻ biến thái.
“Cảm thấy vĩ đại lắm hả? Xương cốt cứng lắm chứ gì? Để tao xem xem rốt cuộc xương mày cứng được đến đâu...”
Tôm Lớn bỗng nổi điên lên, khiến tất cả đám người ở đó đều sợ hãi.
***
Ngoài cửa có người vẫn đang đợi.
An Phong Dương mặc một bộ vest đỏ chót, anh vẫn yêu nghiệt như thế, tay cầm bật lửa, lúc bật lúc tắt, lúc này Sở Ninh Dực cũng đang chờ mã cửa được phá giải.
“Miên Miên còn chưa đầy tháng.” An Phong Dương khẽ nói.
Con gái anh còn chưa đầy tháng, vậy mà tay anh đã dính máu rồi.
“Vài ngày nữa là sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Bảo Bối.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói.
Nhưng họ không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
An Phong Dương ngẩng lên, nhìn thẳng vào sườn mặt Sở Ninh Dực, “Cậu vẫn ổn đấy chứ?”
“Chắc thế.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, không để lộ ra bất cứ vẻ khác thường nào.
“Tôi không ổn.” An Phong Dương thành thật nói, rồi lại nghịch chiếc bật lửa trong tay, “Không ổn chút nào hết.”
Sở Ninh Dực quay lại, nhìn người đàn ông đang cúi đầu cười tà ác kia, anh biết An Phong Dương đang nghĩ gì, đó cũng là điều mà anh muốn làm.
Chó cùng rứt giậu, anh sẽ để người thầy “tuyệt vời” của mình nếm trải cảm giác của con thú bị nhốt là như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...