Rời San Francisco thật dễ dàng, Jessie cũng không dè. Chị không phải bận tâm suy nghĩ, cứ việc ra xa lộ, lái xe phom phom. Không có người tới vẫy khăn tay, mếu máo, và chị lấy thế làm vui thích.
Sau khi thanh tra Houghton tới viếng, chị làm một ly cà phê, rửa chén bát, đi giày, soát lại nhà cửa, coi kỹ mấy cái cửa sổ, rồi ra đi.
Chuyến xe xuôi Nam thật vui. Chị cảm thấy trẻ trung, ưa phiêu lưu mạo hiểm, lúc tới được ngôi nhà đổ nát trên Quốc lộ Bắc. Chị rất cảm động lúc bước vào bên trong, thấy những công việc dì Beth đã làm. Ngôi nhà sạch sẽ không một vết nhơ, và cái mùng chị để lại trước kia xem ra thật vô dụng. Trong phòng ngủ có kê một chiếc giường hẹp, chăn nệm sáng choang. Giường đó là chiếc giường chị đã sử dụng trong phòng ngủ của chị ở nhà dì Beth. Ở một góc phòng có kê chiếc bàn giấy, và có hai ngọn đèn khiến căn phòng sáng trưng. Nhà bếp đã được chất củi, và tại phòng khách có hai chiếc ghế xích đu, một cái bàn rộng, và một chiếc ghế rộng, thoải mái kê gần bên lò sưởi. Chỗ nào cũng có đặt sẵn đèn cầy, và bên lò sưởi có sẵn củi. Jessie có đủ thứ cần thiết.
Ngày hôm sau, Jessie tới ăn tối với dì Beth rất vui. Đêm đầu tiên, chị ở một mình tại nhà mới. Chị thích làm vậy, và đã đi coi hết phòng này tới phòng kia như một đứa trẻ, không cảm thấy cô đơn, mà còn thấy hào hứng, tưởng chừng như mở đầu một cuộc phiêu lưu, và chị cảm thấy như sống lại.
- Tốt, cháu thích chỗ đó chứ? Đã sắp sửa về nhà chưa? Dì Beth uống trà, cười nói với Jessie.
- Cháu không muốn làm bận đến dì. Cháu sẵn sàng ở đây mãi mãi, và cảm ơn dì, nhờ dì mà căn nhà ấm cúng chưa từng thấy.
- Phải thêm nhiều thứ nữa, mới gọi là ấm cúng được, cháu yêu quí ơi.
Nhờ những đồ đạc Jessie mang tới, căn nhà đẹp hẳn lên: những bức hình chụp, những móc quần áo, một con cú bằng đá hoa, một bộ sưu tập sách quí, hai bức tranh, và bức chân dung của Ian. Có thêm cả những tấm rèm, những chân đèn bằng đồng và nhiều đồ linh tinh mà chị thích. Chị bầy chật nhà bằng những cây kiểng và bông hoa. Cuối tuần đó, chị còn tới nhà bán đấu giá mua thêm đồ đạc mới đem về bày chung với các báu vật cũ của chị. Chị đặt tại phòng khách, đứng lùi lại ngắm, tỏ vẻ hài lòng. Bây giờ trông đã ra nhà lắm rồi. Chị cất sách vào trong rương, đóng những họa phẩm của chị lên cao, ở góc nhà, nhưng chị chưa có thời giờ vẽ tranh mới, quá bận rộn với căn nhà.
Ông quản trại của dì Beth đã cử con trai bỏ mấy ngày nghỉ cuối tuần tới làm cỏ, xén tỉa vườn cỏ cho Jessie. Hai người đã khám phá ra một viên đình đổ nát ở phía sau nhà. Chị muốn trồng hai cây đu; một treo ở dưới cây cổ thụ gần viên đình, để chị có thể đu và ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên ngọn đồi, và một cây đu khác chị có thể ngồi trước nhà, loại cây đu mà cặp vợ chồng trẻ thường ngồi thì thầm: anh yêu em, em yêu anh vào những tối mùa hè ấm áp, đu nhè nhẹ và tưởng trên đời chỉ có hai đứa mình.
Sáng thứ bảy có lá thư của Ian gởi tới. Chị đã ở nhà mới được sáu ngày.
Vậy là em đã ở đó, cô bé tính tình kỳ quái của tôi, đầu óc bụi bám, cái mũi lem luốc, nhăn mặt mà tỏ ý kiêu hãnh đã đem lại trật tự cho chỗ đổ nát hoang tàn. Anh tưởng như thấy em lúc này đi chân đất tỏ vẻ sung sướng, răng cắn cọng rơm. Hay là em mang giày Gucci mà lại ghét giày? Căn nhà mới như thế nào nhỉ? Anh tưởng tượng ra được căn nhà, nhưng không nghĩ nỗi là em sung sướng nằm mùng mắc ngay trên sàn. Đừng nói với anh là em quên trải thảm nhé. Nhưng chuyện đó nghe chừng cũng vui đấy chứ, Jessie? Và có thể cũng tốt cho em đó. Nghe nói đến cửa tiệm, anh rất xúc động. Em không nhớ tiếc hay sao? Nhưng bán được giá đó thì cũng tốt. Em sẽ làm gì với món tiền lớn đó? Anh nghe tin người ta đang tính dựa vào cuốn sách của anh để chuyển thành phim truyện. Đừng nín thở, anh chẳng giật mình đâu. Những chuyện đó chẳng xảy ra đâu. Họ cũng mới bàn bạc thế thôi. Mặt khác, không bao giờ anh nghĩ nỗi tới chuyện em bán cửa tiệm. Em cảm thấy thế nào? Anh dám cá là em đau khổ đấy. Nhưng có lẽ cũng vì thế mà an dạ, phải không? Vì có thời giờ để làm chuyện khác: du lịch, vẽ tranh, và sửa sang lại tòa lâu đài mà em định ngự suốt mùa hè này. Hay tính ở lâu hơn? Trong lá thư cuối của em, anh thấy giọng là lạ. Hình như em rất yêu căn nhà, và miền quê chung quanh, và dì Beth. Chắc hẳn bà là người đàn bà đặc sắc. Còn mấy con kiến và thằn lằn, em đã tránh xa chưa? Hay vẫn cứ phải xài tới bình xịt tóc. Jessie cười khúc khích. Có lần ở phòng khách sạn tại Florida, chị đã tìm cách giết một con thằn lằn bằng bình xịt tóc. Ác một nỗi con thằn lằn khoái mùi dầu thơm, còn chính anh chị lại thấy ngạt thở, đành bỏ phòng chạy ra ngoài.
Chị đã đọc xong lá thư, tới ngồi chỗ bàn rộng của dì Beth cung cấp. Chị muốn viết thư kể cho anh biết về đồ đạc dì Beth đã đặt trong căn nhà của chị, những vật dụng chị mới mua đấu giá. Để anh tưởng chị nằm ngủ trên sàn mà không hay.
Lá thư viết thật giản dị, không cần quyết định chấm dứt liên lạc. Chị không hề nghĩ đến chuyện đó, chỉ viết để cho anh biết tin tức thôi, chẳng hại gì. Và chị rất hài lòng biết sách anh chuyển thành phim truyện. Chuyện đó có thể xảy ra, chị cũng hy vọng cho anh.
Chị ngạc nhiên thấy thư trả lời của chị quá dài: sáu trang giấy đặc sệt chữ viết nhỏ, và gần tối chị mới dán bao thơ lại, dán con tem lên. Chị nấu bữa tối trên bếp lò đã cũ, đi ngủ sớm, và sáng hôm sau dậy sớm. Chị lái xe lên tỉnh, gởi lá thư và ngừng xe lại nhà dì Beth để xin một ly cà phê. Nhưng dì Beth đã cưỡi ngựa đi chơi.
Buổi chiều rất đẹp và yên tĩnh. Chị ngồi ở cửa trước, đong đưa hai chân, vẽ phác vài bức họa. Chị có cảm tưởng mình là bà chị của Huck Finn, mặc quần áo lao động, sơ mi trần và đi chân đất. Mặt trời chiếu thẳng vào mặt, tóc chị như những sợi bằng vàng, buộc túm trên đỉnh đầu. Một ngày tuyệt đẹp.
- Chào cô.
Jessie nhảy dựng, tấm bảng vẽ bay khỏi tay. Chị cứ tưởng quanh nhà không thể có người nào lai vãng. Nhưng nhìn lên, chị cười rộ. Thì ra là Geoffrey.
- Trời ơi! Anh làm tôi hết hồn!
Chị nhảy xuống bậc thềm trước cửa, anh đã nhặt tấm bảng vẽ lên, tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Trời! Cô biết vẽ! Nhưng điều hấp dẫn hơn nữa là cô rất đặc sắc, và tôi quí trọng cô.
Anh ôm chặt lấy chị, và chị nhìn lên mỉm cười với anh, đôi chân không mang giày ẩn dưới đám cỏ cao, vì việc rẫy cỏ vẫn chưa làm xong hoàn toàn:
- Jessie, cô đẹp vô cùng!
- Như thế này! Chị cười ròn, gỡ ra khỏi tay anh. Chị bắt đầu nhận ra rằng mình rất nhớ anh.
- Đúng, tôi quí trọng cô như vậy. Lần đầu gặp cô, tôi thấy cô đi chân đất, tóc cũng buộc túm lên như thế này. Tôi cho cô biết: trông cô giống một vị nữ thần Hy Lạp.
- Trời!
- Tốt. Cô dẫn tôi đi coi nhà một vòng chứ?
- Tất nhiên, tất nhiên! - Chị cười vui thích, trịnh trọng chỉ ngôi nhà - Mời vô chứ!
- Chờ một lát đi! - Anh kéo chị lại, hôn dịu dàng.
- Sẵn sàng đi coi nhà rồi đây!
Chị cười với anh, rồi ngừng chân, nhìn anh chăm chú:
- Không, anh chưa sẵn sàng.
- Tôi chưa? - Anh tỏ vẻ bối rối - Tại sao?
- Trước hết phải cởi bỏ cà vạt đã.
- Ngay bây giờ?
- Nhất định.
- Trước khi vô nhà?
Chị gật đầu, cương quyết. Anh nhìn chị mỉm cười, cởi bỏ chiếc cà vạt màu xanh, đốm trắng, mà chị đoán chắc là cà vạt của nhà may Dior.
- Chiếc cà vạt rất xinh, nhưng ở đây không cần đến. Và tôi hứa chắc không nói với ai rằng anh cởi bỏ.
- Hứa chứ?
- Long trọng! - Chị đưa cao một bàn tay, và anh nắm lấy, hôn lên.
- Ồ! đẹp quá!
- Ồ, anh cứ hay đùa.
- Đồng ý. Bây giờ đi được chưa?
Chị nhìn lại anh, lắc đầu, anh hỏi lại:
- Cái gì?
- Cởi bỏ áo khoác.
- Cô khó quá. - Nhưng anh cũng cởi áo khoác, vắt cánh tay, và cúi chào chị - Vừa ý chưa, My lady?
- Gần được. - Chị nhái cách phát âm của anh, và anh cười ròn, theo chị vào nhà. Chị dẫn anh coi hết phòng này tới phòng khác, hơi nín thở chỉ sợ anh không vừa ý. Chị muốn anh phải ưa thích căn nhà. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều, nó biểu tượng những điều thay đổi của chị. Nó còn trống trải đôi chút, nhưng chị thích vậy. Chị có nơi để cư trú, và nhặt nhạnh những vật mới. Chị cảm thấy ở đây tự do hơn ở San Francisco. Chỗ này, thứ gì cũng mới mẻ và tươi mát.
- Tốt. Anh nghĩ sao?
- Trang hoàng chưa nhiều, phải không? - Anh cười nói, và chị mỉm cười. Chị muốn anh phải thích căn nhà của chị kìa, đừng có riễu cợt nó. Được rồi, Jessie đừng tế nhị quá. Căn nhà dễ thương, mùa hè này chắc hẵn là vui lắm.
Nhưng, nếu sống suốt đời thì sao? Chị chưa nói cho anh biết là chị tính ở lại lâu tại đây, Chị cũng chưa dám chắc ý chị ra sao, vả lại cũng không phải điểm then chốt. Quả thật chẳng gì quan trọng. Nếu anh mê chị, anh có thể lái máy bay về thăm chị. Như vậy, chị sẽ có cả một tuần rảnh rang để vẽ tranh và đi dạo, hoặc suy nghĩ, hay ở chơi với dì Beth, và cuối tuần ở với anh.
- Cô nghĩ gì vậy?
Chị giật nẩy mình tưởng anh đoán được tư tưởng của chị.
- Cô có nụ cười nửa miệng coi thật ghê gớm.
- Vậy hả?
Chị không thể nói anh biết chị nghĩ gì trong đầu. Nó đang từ từ lớn lên, chị chưa thể phác họa cho anh thấy lúc này.
- Có vậy. Và tôi yêu căn nhà nhỏ bé của cô. Dễ thương lắm.
Nhưng anh nói giọng đãi bôi, khiến chị thất vọng. Anh cũng biết vậy, nhưng chưa rõ ý chị.
- Một tách trà nhé?
Hôm nay trời nóng, nhưng anh thấy dường như trà nóng thời tiết nào cũng thích hợp.
Nếu không, thì Scotch hay Martini cũng được.
- Tôi cũng thích trà. Và này, Jessie yêu quí, tôi có món quà bất ngờ cho cô.
- Anh có ư? Tôi thích quà bất ngờ! Đưa tôi coi liền đi nào.
Chị lại có vẻ một đứa bé, ngả người trên ghế nệm chờ đợi.
- Lúc này chưa được đâu. Nhưng tôi nghĩ tối nay, chúng ta có thể làm một điều gì đặc biệt.
- Như chuyện gì?
Chị cũng muốn làm một việc đặc biệt vậy, và nó thể hiện ngay trên nụ cười, nhưng anh lờ đi.
- Tôi muốn dẫn cô về Los Angeles. Có buổi dạ hội tại lãnh sự quán và tôi nghĩ là cô hưởng ứng.
- Ở Los Angeles? Nhưng tại sao lại ở Los Angeles? - Chị muốn ở thôn quê cơ.
- Buổi dạ hội sẽ rất vui. Tất nhiên, nếu cô không thích thì...
Nhưng cách nói của anh đâu có cho chị quyền chọn lựa.
- Không, không... Tôi rất thích... Chỉ nghĩ rằng...
- Tốt. Ta sẽ làm gì đây? Tôi nghĩ rằng chạy lên thành phố thì cũng vui đấy. Và tôi muốn giới thiệu cô với vài người bạn.
Anh nói khéo quá, khiến chị cảm thấy tự khó chịu với vẻ miễn cưỡng của mình. Ý chị muốn cùng anh chia sẻ một đêm yên tĩnh tại căn nhà mới, nhưng thiếu gì dịp, để lúc khác cũng được vậy.
- Được rồi. Nghe sao ghê gớm thế? - Chị đã thấy vui vẻ hưởng ứng - Loại dạ hội như thế nào?
- Lễ phục. Ăn tối trễ. Và có nhiều nhân vật quan trọng tham dự.
- Lễ phục? Nhưng nếu vậy thì cần phải có quần áo sang trọng.
- Đúng. Theo tục lệ mà.
- Nhưng Geoffrey, tôi biết mặc thứ gì bây giờ? Ở đây tôi chẳng có thứ gì. Toàn quần áo nhà quê không hà!
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó rồi.
- Vậy thì, tôi phải làm gì?
Chị tỏ vẻ khiếp sợ. Lễ phục. Chúa ơi! Kể từ sau lần đi dự vũ hội nhảy nhót lăng nhăng bị má chị tới lôi về cách đây mười lăm năm, chị có thấy lễ phục bao giờ đâu? Và lúc này chị chẳng có thứ quần áo nào khả dĩ mặc được. Những thứ có thể mặc cho đàng hoàng một chút đều để lại ở San Francisco tất cả.
- Jessie, nếu cô không chê trách, tôi đánh bạo...
Anh tỏ vẻ nóng nảy chưa từng thấy. Anh biết chị có sở thích đặc biệt, và rất sợ những việc mình làm:
- Mong rằng cô không giận, tôi nghĩ rằng trong trường hợp này... có thể chấp được, tôi xin...
- Chuyện quái gì vậy?- Chị nửa vui, nửa kinh hãi.
- Tôi có mua cho cô chiếc áo dài.
- Anh làm gì? - Chị tỏ ý bực bội.
- Tôi biết. Đó là một việc làm kỳ cục, nhưng tôi cho rằng có lẽ ở đây cô không có thứ gì, và... - Nhưng chị đã cười riễu anh, có giận anh đâu? - Cô không chê trách chứ?
- Làm sao tôi có thể chê trách? Trước nay chưa ai làm chuyện đó cho tôi. Tất nhiên một người đàn ông mới quen sơ sơ không thể làm vậy. Sao đột nhiên anh lại biến ra một con người đặc sắc thế nhỉ? Việc làm đó dễ thương quá đi chứ - Chị ôm anh và cười lần nữa - Cho tôi coi được không?
- Tất nhiên.
Anh chạy ra cửa, năm phút sau trở lại, vì anh đã đậu xe xa xa một chút. Anh muốn khiến chị ngạc nhiên lúc anh đến, mà chiếc xe Porsche chẳng thể gây bất ngờ được. Nhưng anh đã trở lại, ôm theo một hộp to tướng, và một cái túi rộng hình như có đựng vài chiếc hộp nhỏ.
- Anh làm chuyện quái quỉ gì vậy?
- Tôi đi sắm đồ.
Anh tỏ vẻ hài lòng, đổ hết ra ghế nệm, và đứng lùi lại, nín thở với vẻ vui sướng. Jessie mở toang chiếc hộp lớn, kinh ngạc. Chiếc áo dài bằng lụa mềm mại, và nhẹ chưa từng thấy, tưởng như nó trôi bồng bềnh giữa các ngón tay chị, lại màu ngà rất hợp với màu da sạm nắng của chị. Nhìn đến tên hiệu của nhà chế tạo, chị càng kinh ngạc. Chiếc áo dài này anh phải mua với giá rẻ nhất cũng là hai chục ngàn đô la.
- Chúa ơi! Geoffrey! - Chị không nói nên lời.
- Cô chê!
- Anh nói đùa đấy chứ? Lộng lẫy! Nhưng làm sao anh có thể mua cho tôi thứ này?
- Cô có thích không?
Anh không hiểu rõ ý chị ra sao, và anh bực bội vì phải chờ đợi tìm hiểu.
- Tất nhiên tôi thích chứ. Tôi rất yêu thích. Nhưng tôi không thể nhận đâu, vì nó quá tốn kém.
- Vậy ư? Cô cần đến tối nay.
Chị cười cái lý lẽ đó.
- Không hẳn đúng. Tiền áo này cũng bằng tiền một chiếc xe mới.
- Nếu cô thích áo này, tôi muốn cô mặc vào. Có vừa không?
Chị chỉ ngắm chiếc áo, chứ không mặc thử, dù chị rất muốn coi xem nó ra sao, cảm thấy như thế nào. Chị ngần ngại một lát.
- Tôi sẽ mặc thử, nhưng tôi sẽ không giữ lại đâu. Tuyệt nhiên không.
- Vô nghĩa lý.
Chị ra chỗ khác mặc thử, và lúc trở lại mỉm cười. Anh nhìn cảnh tượng đó cũng mỉm cười theo.
- Trời ơi! Cô đẹp quá Jessie! Tôi chưa thấy ai mặc áo đẹp như thế - Quả thật dường như chiếc áo may sẵn cho chị - Đợi chút. Cô phải thử với thứ này nữa! - Anh lục trong túi đồ đạc, lấy ra một hộp giày. Đó là dép bọc xa tanh màu trắng ngà, gót nhọn, và rất vừa vặn với đôi chân Jessie. Quả là Geoffrey có tài mua sắm. Chị quen mặc quần áo tốt rồi, nhưng mấy món hàng mới này đẹp chưa từng thấy, và mắc kinh khủng.
- Tốt. Vừa vặn lắm.
Anh vững bụng, và rất hài lòng:
- Trà tôi đâu?
- Anh muốn tôi mặc thế này để pha trà cho anh hay sao?
- Không. Tạm thời cởi bỏ đi.
- Đúng, anh yêu quí ạ. Tôi sẽ cởi bỏ. Đẹp lắm, nhưng tôi không thể.
- Cô có thể, và cô sẽ nhận, tôi không cãi cọ với cô nữa. Thế thôi.
- Geoffrey, tôi...
- Im! - Anh hôn chị để làm im miệng, và chị có cảm tưởng rằng không thể bàn cãi với anh nữa. Lúc muốn, anh tỏ ra cương quyết - Bây giờ, trà cho tôi!
- Anh khó quá!
Chị cởi bỏ áo dài, pha trà cho anh. Nhưng cuối cùng anh đã thắng: vào lúc sáu giờ chị ra khỏi bồn tắm vẽ mặt chải đầu, và khoác chiếc áo dài. Chị mơ hồ cảm thấy mình đã bán rẻ tấm thân.
Chiếc áo dài hai chục ngàn đô la chẳng phải là món quà nhỏ. Tuy nhiên anh chỉ coi nó như một chiếc khăn quàng hay chiếc khăn tay. Nhưng nào phải khăn tay? Chị choàng chiếc áo qua đầu, và như mê đi.
Hai chục phút sau đến lượt anh mê mẩn khi nhìn thấy chị ở cửa phòng ngủ. Căn nhà này không phải là nơi để thay quần áo. Geoffrey phải tới nhà vợ chồng người bạn để thay áo, và lúc trở lại, anh đẹp không chê vào đâu được: áo đuôi tôm, thắt nơ trắng. Trông anh như một nhân vật trong phim ảnh vào năm 1932. Và Jessie mỉm cười khi thấy anh.
- Ngài đẹp quá, thưa ngài.
- Thưa bà, bà đẹp lộng lẫy, bỉ nhân không dám có ý kiến.
- Tôi nói thật: quần áo chúng ta quá sang trọng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình là cô bé lọ lem. Anh có dám chắc là tới nửa đêm cỗ xe của tôi không biến thành trái bí chăng?
Chị vẫn bối rối trước vẻ lộng lẫy sang trọng, và vì một lý do nào đó mà chị đã chiù theo lời năn nỉ của anh. Nhưng chị phải công nhận rằng cũng vui vui.
- Sẵn sàng ra đi chưa, em cưng?
Chữ "cưng" là chữ mới mẻ, nhưng chị không để ý. Chị có thể làm quen. Chị cho rằng có thể quen với nhiều thứ khác, nếu cố gắng.
- Thưa ngài, vâng.
Chị nhìn xuống hai bàn tay không nữ trang, rồi chị muốn có cả hai thứ: găng tay và nữ trang. Trong những buổi dạ hội chính thức như thế này, ngoài lễ phục cho trang trọng, hiển nhiên còn phải cần đến... nữ trang. Lúc hai người sửa soạn ra đi, chị bỗng nẩy ý:
- Đợi một chút đã, Geoffrey.
Chị có mang theo nữ trang, mà quên đi mất. Chị đã dấu kỹ cho được an toàn.
- Điều chi bất ổn?
- Không, không.
Chị mỉm cười bí ẩn, và chạy vào buồng ngủ. Chị thận trọng cúi xuống, tìm cái gói nhỏ, cất kỹ dưới gầm giường. Đây là chỗ duy nhất chị có thể nghĩ tới để cất giấu. Chị lôi ra một hộp nhỏ, mở ra, lại lôi trong đó ra cái hộp nữ trang bọc da hoẵng, rồi mân mê báu vật trên tay. Đẹp hơn bao giờ hết, và khi nhìn tới, chị cảm thấy tim mình ngừng đập trong giây lát. Nó mang lại cho chị biết bao kỷ niệm đau đớn, nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng. Chị có thể nhớ lại đã thấy trên tay má chị... rồi chị đã lấy ra chỉ vì Ian... và sau khi vụ án đã qua đi, chị lại đem đặt trả về chỗ cũ. Đó là chiếc nhẫn cẩm thạch của bà mẹ. Chị nghĩ rằng không bao giờ chị mang nó, với ý nghĩ chỉ coi là món nữ trang, một đồ vật, một vật không có giá trị. Nhưng tối nay chị phải mang nó, coi là một vật đẹp đẽ đáng hãnh diện, một vật đặc biệt được trao lại cho chị. Tối nay nó có ý nghĩa mở đầu một cuộc đời mới của chị, một cuộc đời hoàn hảo. Chị rưng rưng nước mắt lúc xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay, cảm thấy bà mẹ cũng công nhận cho chị.
- Jessie, cô làm gì đấy? Chúng ta phải đi một chặng rất xa từ đây tới Los Angeles, và nhanh lên mới được.
Chị mỉm cười nói với mình lúc xỏ chiếc nhẫn vào tay. Đúng là thứ chị đang cần. Chị cũng có đôi bông tai, của Ian tặng mấy năm trước. Đó là những nữ trang duy nhất chị mang theo về đây, ngoài chiếc nhẫn cẩm thạch, và chị cũng không có ý muốn đeo. Chị soi gương lần chót, mỉm cười với chính mình, và chạy ra gặp Geoffrey.
- Đây!
- Mọi việc xong xuôi chứ?
- Hoàn toàn.
- Sẵn sàng?
- Vâng, thưa ngài.
- Ồ! Tôi chợt nhớ ra đã quên đưa cô thứ này.
"Thứ này" đó là hai chiếc hộp nữa, một chiếc dài và dẹp, chiếc kia hình lập phương.
- Nữa? Anh điên rồi, Geoffrey! Định làm gì đây?
Cứ như quà Giáng sinh vậy. Và tại sao anh lại làm như thế? Chị đâu có muốn nhận quà? Nhưng anh đau khổ quá khi chị từ chối không chịu mở gói quà. Trước nay chưa người đàn ông nào làm vậy với chị.
Chị bắt đầu mở chiếc hộp dài và dẹp, đột nhiên Geoffrey kêu lên:
- Jessie, đẹp quá! Món nữ trang của cô đẹp biết mấy! - Anh đang khen ngợi chiếc nhẫn của bà mẹ chị; bàn tay run run, chị đưa lên cao cho anh dễ ngắm.
- Cô coi trọng món đồ này lắm, phải không?
Chị gật đầu. Anh ngừng giây lát, giọng êm dịu hẳn:
- Có phải chiếc nhẫn hồi mới đính hôn chăng?
- Không - Chị nhìn anh, nghiêm nghị - Của má tôi.
- Của?... Bà đã... - Anh hiểu vì sao chị đã không nói đến gia đình chị. Chị có nói tới cậu em, nhưng không hề kể về bà má. Bây giờ anh đã hiểu.
- Vâng. Má tôi và ba tôi mất cách nhau có mấy tháng. Lâu lắm rồi, tuy nhiên tôi không cảm thấy vậy. Nhưng tôi chưa bao giờ... chưa bao giờ đeo chiếc nhẫn, như tối nay.
- Hân hạnh cho tôi, cô đã vì tôi mà đeo chiếc nhẫn - Anh đưa đầu ngón tay, nhẹ nhàng kéo khuôn mặt chị lại gần, và hôn với vẻ thận trọng, khiến chị cảm thấy rần rật khắp cơ thể. Rồi anh lùi lại mỉm cười - Tiếp tục nào. Mở nốt mấy gói hàng đi - Chị đã quên hẳn hai cái hộp, bây giờ mới trở lại.
Chiếc hộp dài đựng đôi găng tay, chị nghĩ là để mang chung với chiếc áo dài. Hình như anh đã đọc được cả ý nghĩ của chị.
- Anh nghĩ chu đáo quá! - Chị muốn cười nhạo anh, nhưng lúc mang vào tay, lại tỏ vẻ thích thú - Làm sao anh biết rõ kích thước của tôi?
- Một cô tiểu thư không bao giờ hỏi câu như thế, Jessie ạ. Bắt buộc tôi phải hiểu biết về các bà các cô.
- Ha, ha!
Ý tưởng đó khiến chị rất vui. Chị mở tiếp chiếc hộp kia. Nó nhỏ, lọt trong lòng bàn tay chị. Geoffrey chăm chú coi Jessie xé giấy bao, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc da màu xanh dương. Nó có chốt gài, và chị đẩy chốt mở toang ra.
- Lạy Chúa! Geoffrey, không được đâu!
Anh không thể bảo là chị giận hay chị hài lòng. Nhưng anh lặng lẽ nhấc chiếc hộp khỏi tay chị, lấy ra đôi bông tai nạm hột xoàn.
- Đúng là thứ cô đang cần. Đeo vô đi.
Đó là một mệnh lệnh ám định. Nhưng Jessie lùi lại một bước, nhìn anh.
- Geoffrey, tôi không thể. Quả không được - Hột xoàn ư? Chị không hiểu ý anh. Không phải chị chê hột xoàn nhỏ, chúng còn quá lớn là khác, nhưng chị không thể nhận được - Geoffrey, tôi rất ân hận.
- Đừng nhảm nhí. Cứ như đeo tối nay thôi. Nếu cô không thích, trả lại sau cũng được mà.
- Nhưng lỡ tôi đánh mất một chiếc?
- Jessie, của cô đấy mà.
Nhưng chị lặng lẽ lắc đầu, và tỏ ý cương quyết.
- Tội quá mà! - Trông anh quá thiểu não, chị thấy ân hận, nhưng không thể nhận hột xoàn của người đàn ông này. Chị đã sẵn sàng nhận chiếc áo đang mặc, là món quà đắt tiền, như vậy là quá lắm rồi. Còn hột xoàn này ư? Anh là người thế nào với chị mà chị dám nhận đây? Không xét chuyện đó đi nữa thì chị cũng phải biết mình là ai chứ? Có thể làm gì, và không thể làm gì chứ? Quả thật chị không thể. Nhất định không. Nhưng anh cứ nhìn chị, thật rầu rĩ, khiến chị đã thấy nao núng trong giây lát - Cứ thử xem sao đã nào!
- Được rồi, Geoffrey. Nhưng tôi không đeo tối nay đâu, và cũng không giữ lại đâu. Anh cứ để đó, có thể một ngày nào đó... - Chị cố nói cho anh an lòng, và đưa tay lên tháo một đôi bông tai đang đeo, chợt nhớ ra rằng chị đang đeo bông tai hạt trai của Ian mua cho.
Hột pẹc (perle) làm sao sánh được với hột xoàn, nhưng chị yêu quí chúng. Chị gắn thử một bông tai của Geoffrey, đeo tòng teng và lấp lánh ở tai bên trái, trong khi ở tai bên phải vẫn nằm yên chiếc hột pẹc nhỏ bé xinh xinh của người đàn ông đã thương yêu chị... của anh Ian...
- Cô không thích đôi bông này - Giọng anh xuôi xị.
- Thích lắm chứ. Nhưng lúc này thì chưa.
- Hình như có chuyện gì khiến cô buồn rầu quá đỗi.
- Đừng nói kỳ cục - Chị mỉm cười đưa trả lại anh chiếc bông tai, rồi ghé qua hôn phớt lên má anh, với vẻ thuần khiết - Chưa người đàn ông nào tốt với tôi như anh. Geoffrey ạ. Tôi cũng chẳng biết làm sao nữa đây.
- Cứ ngồi mà hưởng thụ. Thôi, cho qua.
Anh không ép chị chuyện bông tai nữa, và hai người đồng ý cất kỹ trong ngăn kéo bàn giấy của chị. Không đeo đôi bông mới, Jessie cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Geoffrey nói đúng: lột bỏ bông tai hột pẹc của Ian khiến chị buồn rầu. Chị chưa sẵn sàng đâu. Với thời gian, chuyện đó sẽ tới, chứ lúc này chị vẫn còn vướng víu với một số kỷ niệm. Cũng như bức chân dung của anh đang treo phía trên lò sưởi kia vậy.
oOo Dạ hội giống như cảnh trong phim đắt tiền. Rượu thịt ê hề, người hầu đông đảo, mặc đồng phục đen. Sàn lát đá hoa, trải thảm, đèn đuốc sáng rực. Geoffrey đã dẫn chị lại đó, và hình như anh quen hết mọi người. Những cô minh tinh màn bạc mà Jessie chỉ nghe danh trên báo chí đã chạy lại chào anh, hẹn sẽ gọi điện thoại cho anh, và hôn phớt lên má. Những ông đại sứ cũng xúm lại chào hỏi, và mời Jessie ra khiêu vũ. Đủ mọi hạng người: những nhà ngoại giao, xã hội, chính trị, minh tinh màn bạc, cho đến dân áp phe cũng đều có mặt. Người ta không gọi Geoffrey là "ông" mà là "ngài".
- Tại sao anh không nói cho em biết?
- Tại sao? Đừng nói bậy. Em cũng nghĩ vậy nữa ư?
- Vậy thì em đã biết rồi.
- Có quan trọng gì chăng? - Anh tỏ vẻ vui thích, và chị lắc đầu.
- Được rồi. Bây giờ mời quí nương nhảy với tôi một bản, được không Lady Jessie?
- Thưa ngài, vâng. Tâu bệ hạ. Thưa Đức Ông. Bẩm Ông lớn.
- Ồ, im đi!
Buổi dạ hội kéo dài tới hai giờ sáng, và hai người ở lại đến phút chót. Gần bốn giờ, họ mới trở lại ngôi nhà kiểu Victoria bên sườn đồi.
- Bây giờ em biết em là cô bé Lọ Lem.
- Nhưng em có vui không?
- Một đêm tuyệt vời!
Chị hơi có cảm tưởng là anh đã đem chị ra trình diễn, như trưng một con búp bê đẹp, nhưng anh đã giới thiệu chị với mọi người, rất đàng hoàng, chị còn trách anh nỗi gì? Đã mấy người dám cho chị chiếc áo dài đáng giá hai chục ngàn đô la và đôi bông tai chưa? Một đêm đẹp biết mấy. Jessie lại cúi nhìn chiếc nhẫn của bà mẹ, lúc hai người ra khỏi xe. Chị mừng là mình đã đeo chiếc nhẫn này. Không phải tại nó gắn cẩm thạch, mà vì nó là nhẫn của má chị.
- Jessie, tối nay em đẹp lộng lẫy. Anh rất hãnh diện.
- Chỉ nhờ chiếc áo dài thôi.
- Shit! (ẹ quá) - Chi? - Chị cười cục cục, nhìn anh tỏ ý vui thích.
- Ngài mà nói "cứt!" hay sao? Không dè ngài có thể nói câu như vậy đây.
- Tôi cứ nói, và tôi còn nói nhiều câu cô không biết tới.
- Lạ nhỉ? - Hai người đưa mắt liếc nhau, vẻ tha thiết. Họ đang đứng trước cửa nhà - Em không biết nên mời anh thứ gì: cà phê, trà hay thuốc Aspirine. Thứ nào thích hợp đây?
- Ta vô trong rồi sẽ biết.
Chị bước lên những bậc thềm nhà, duyên dáng trong chiếc áo dài trắng lộng lẫy, chẳng khác nào một con bướm phấp phới. Cho tới tận cuối buổi dạ hội, chị vẫn như một nàng tiên, và hình như không mệt mỏi chút nào. Anh rất hài lòng vì chị. Anh đã chờ đợi Jessie lâu lắm rồi. Anh biết chị chưa hẳn sẵn sàng đâu, nhưng có thể mau chóng thuần phục thôi. Anh quyết định không để đợi lâu hơn. Chị là tất cả những gì anh muốn, và lúc này là lúc của anh. Anh có thể giúp chị quét mạng nhện cho cuộc đời hiện tại của chị. Đôi khi anh thường thấy những bóng ma trong ánh mắt chị, nhưng bây giờ là lúc chị nên gạt bỏ chúng đi. Anh cần đến chị. Và chị đã có những cử chỉ đẹp đẽ trong buổi dạ hội. Mọi người đều nói vậy.
- Anh có thường hay lui tới những nơi như thế này không?
Chị ngáp dài, hất ra xa đôi dép của anh đưa cho.
- Thường khi. Quả thật em có vui thích không?
- Đàn bà nào mà không vui cho được? Geoffrey... xin lỗi, ngài Geoffrey - Chị nhăn mặt - Giống như làm hoàng hậu một ngày. Đủ mọi hạng người có mặt. Em phải thú nhận là em rất xúc động.
- Họ cũng vậy.
- Về chuyện gì?
- Về em. Em là người đàn bà đẹp nhất nơi đó.
Nhưng chị biết đó không phải là sự thật, và thiên hạ có chú ý đến chị thì quá phân nửa là nhờ chiếc áo dài. Anh đã dìu dắt chị trong bước đầu thật là hay, nghĩ được cả đến chiếc áo dài trinh trắng nữa. Nhưng trong buổi dạ hội thiếu gì kẻ quốc sắc thiên hương. Chị chẳng bén gót. Nhưng chị không phải loại đàn bà đó.
- Cám ơn anh. Đừng tranh cãi có vẻ giản dị hơn. Trà nhé?
- Anh không thấy thèm - Anh đang nhìn chị, vẻ tư lự, và hơi lơ đãng.
- Anh muốn em đốt lửa chăng? - Chị cảm thấy thích ngồi nói chuyện với anh, như vẫn thường làm với... Không! Chị không chịu cho chị làm việc đó.
- Ai đây? - Anh vẫy tay, chỉ khuôn mặt thanh niên phía trên lò sưởi, và Jessie mỉm cười - Cậu em trai hả?
- Không. Một người khác.
- Ông Clarke? - Chị gật đầu, dại nét mặt.
- Em vẫn giữ chân dung?
- Em vẽ bức hình này.
- Không đủ lý do để giữ lại. Em vẫn thăm anh ấy chứ? - Anh nghĩ rằng chị không làm vậy, tuy rằng hai người chưa hề nói với nhau về chuyện đó.
- Không. Em không thăm viếng nữa.
- Vậy là hay nhất.- Rồi anh làm một chuyện khiến Jessie đứng im. Thật lặng lẽ, không hỏi han, không nói tiếng nào, anh gỡ bức tranh khỏi chỗ đang treo, đặt nhẹ nhàng lên sàn nhà, gần bàn giấy của chị, quay mặt bức tranh vào tường.
- Anh nghĩ rằng đây là lúc tốt nhất để cất nó đi, cưng ạ. Phải không nào?
Nhưng giọng anh nhẹ nhàng, không có vẻ gì là câu hỏi, và chị kinh ngạc, một lúc lâu không mở miệng nói được tiếng nào. Chị muốn treo nó lên cơ. Chị thích vậy. Chị đã trân trọng mang nó từ San Francisco về đây. Hoặc giả anh đúng? Có phải đúng là không còn chỗ nào cho bức tranh này nữa? Có lẽ không thể như vậy được, hai người đều biết rõ.
- Anh không muốn uống trà hay sao? - Chị không nghĩ ra điều gì khác để nói và giọng chị khàn khàn.
- Không.
Nở một nụ cười hiền dịu, anh lắc đầu, từ từ tiến lại phía chị. Anh ngừng lại trước mặt chị, ôm hôn thật lâu, khuấy động đến tận ngõ ngách tâm hồn chị. Bây giờ chị thấy cần đến anh. Anh đang lấy đi của chị điều mà chị cần bám lấy để sống sót. Và bây giờ chị bắt đầu cần đến anh. Anh không thể lấy đi của chị hình ảnh Ian, nhưng anh đang làm vậy, và chị đã để cho anh làm. Hai người đứng bên nhau, miệng tìm miệng thật tham lam, đói khát, và thật nhẹ nhàng, anh mở cái móc trên chiếc áo dài, ở chỗ vai...
- Geoffrey... Geoffrey...
Anh vẫn tiếp tục hôn chị, chiếc áo dài từ từ rớt xuống... Bây giờ chị trần truồng, anh đang sấn tới, sau khi đã lấy mất của chị bức chân dung treo trên tường.
- Không.
- Jessie!
- Không! Không!
- Jessie, chuyện quái quỉ gì vậy?
Chị sợ hãi ngồi sát cửa sổ, nước mắt ròng ròng:
- Tôi không thể chung giường với anh được. Rất ân hận... tôi...
- Chuyện gì xảy ra vậy? Mới lúc nãy...
Lần đầu tiên anh chịu thất bại như thế. Chuyện chưa bao giờ xảy ra. Không hề như thế này.
- Tôi biết. Rất ân hận. Có kẽ là chuyện điên rồ đấy, nhưng quả đúng như thế.
- Như thế là như thế nào? Mẹ kiếp!
Anh đứng trước mặt chị, bực bội vô cùng.
- Chuyện gì xảy đến với cô vậy?
- Tôi không thể...
- Nhưng em cưng, anh yêu em - Anh lại bước tới, tìm cách đặt tay lên mình chị, nhưng chị không để cho anh làm chuyện đó.
- Anh chẳng yêu tôi.
Đó là điều chị cảm thấy, nhưng không thể giải thích được. Và quan trọng hơn nữa là chị cũng không yêu anh. Chị muốn yêu anh, biết rằng mình có thể yêu anh. Chị biết anh thuộc loại đàn ông mà các bà các cô sẵn lòng yêu thương, van lạy anh cưới làm vợ. Nhưng chị không yêu, và không thể yêu, và chị biết rằng chẳng bao giờ yêu anh.
- Em nói anh không thương yêu em là nghĩa làm sao? Jessie, anh muốn cưới em. Em tưởng anh định chơi trò gì? Em đâu có phải loại đàn bà chỉ để kết nhân tình? Em tưởng anh dẫn em đi dự dạ vũ tối nay, mà anh không có ý đứng đắn hay sao? Đừng vô lý thế chứ.
- Nhưng anh không hiểu tôi - Giọng chị rền rĩ.
- Anh hiểu em rõ lắm chứ.
- Không. Anh không hiểu. Anh không hiểu chút nào.
- Anh tưởng anh đã chứng tỏ đầy đủ rồi chứ?
- Nhưng còn tâm hồn tôi thì sao? Còn điều tôi nghĩ, điều tôi cảm nhận, điều tôi cần, anh đâu có biết? Tôi là người thế nào, anh đâu có biết.
- Chúng ta sẽ tìm hiểu nhau lần lần.
- Sau này ư? - Chị tỏ vẻ khiếp đảm.
- Người ta thường làm như vậy.
- Nhưng tôi không muốn làm như thế.
- Cô không hiểu việc làm của cô. Nếu cô có đầu óc, biết nghĩ đến mọi chuyện, cô sẽ lấy một người đàn ông dạy cho cô biết nên làm gì, và làm vào lúc nào. Như vậy cô sẽ sung sướng hơn.
- Không. Đúng hệt trường hợp của tôi đấy. Tôi đã quen làm như vậy, Geoffrey ạ. Nhưng tôi không muốn vậy nữa. Tôi muốn được trao cho cũng như nhận vào. Tôi muốn trưởng thành, như một đứa bé lớn lên. Tôi không muốn người khác đẩy tôi từ chỗ này qua chỗ khác, ăn mặc cho đàng hoàng và phô ra trước mặt mọi người. Đó là điều anh đã làm tối nay. Tôi biết anh hiểu sự đời rõ lắm, nhưng điều anh muốn ở tôi chỉ là làm một con búp bê xinh đẹp, và đó là điều tôi không bao giờ làm nỗi. Không! Anh không thể làm vậy.
- Rất ân hận đã xúc phạm đến cô.
Anh cúi xuống, nhặt chiếc áo khoác lên. Anh bắt đầu thắc mắc về chị, hầu như thấy chị bị điên điên.
Nhưng chị không cảm nhận mình điên khùng chút nào. Chị cảm thấy dễ chịu, và biết rằng mình làm phải. Có thể không ai nghĩ như vậy, nhưng chị biết rõ.
- Anh cũng chẳng muốn có con mà.
Quả là lời kết tội kỳ cục, đem ra chất vấn nhau vào lúc năm giờ sáng, quấn chiếc mền quanh người, đứng nói với một người đàn ông mặc chiếc áo đuôi tôm, thắt nơ trắng.
- Còn cô muốn có con chăng?
- Có lẽ.
- Nhảm nhí, toàn bộ câu chuyện này là nhảm nhí, cô Jessie! Nhưng tôi không ở đây cãi vã với cô. Cô hiểu thái độ của tôi rồi. Tôi yêu và muốn cưới cô. Sáng mai, lúc nào cô tỉnh trí, thì gọi dây nói cho tôi - Anh nhìn chị với vẻ châm chọc, và lắc đầu, bước lại góc giường, hôn lên đỉnh đầu chị, vỗ nhẹ lên vai:
- Chúc em ngủ ngon, em cưng. Sáng mai em sẽ thấy dễ chịu hơn.
Lúc anh rời khỏi, chị không nói tiếng nào. Nhưng khi anh đi rồi, chị xếp tất cả những tặng vật của anh trong chiếc hộp lớn anh đã mang tới. Sáng mai, chị sẽ gởi trả tất cả về ngôi nhà anh đang nghỉ chơi. Có lẽ làm vậy là điên rồ, nhưng chị tin chắc việc mình làm là phải. Trong đời chị, chưa lần nào chị tin chắc bằng lần này. Chị bỏ đôi bông tai hột pẹc lên bàn ngủ. Lúc này chị chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Chị sung sướng đứng giữa phòng khách uống ly cà phê bốc khói, trong lúc mặt trời đang nhô lên trên các ngọn đồi.
Bức ảnh của Ian được treo lên tường trở lại.
oOo - Chàng thanh niên của cháu thế nào?
Jessie và dì Beth ngồi uống trà đá sau một chặng đường dài cưỡi ngựa đi chơi, và Jessie tỏ ra lặng lẽ khác thường.
- Chàng thanh niên nào? Nhưng thật ra chị chẳng có ý đùa rỡn với bất cứ ai.
- Dì hiểu. Tính giả ngô, hay là anh chàng cút mất rồi?
Ðôi mắt dì Beth nhìn vào mắt chị soi mói, và Jessie chợt mỉm cười vu vơ. Quả thật chị đã giả mù xa mưa.
- Dì thấy hình chụp đặc biệt của hai người, trong một buổi dạ hội sang trọng tại Los Angeles mà.
- Dì thấy ở đây vậy?
Jessie tỏ vẻ không vui.
- Kìa, kìa. Anh chàng bị thất chủng hay sao? Dì thấy hình chụp trên một tờ nhật báo ở Los Angeles. Hình như một bữa tiệc khoản đãi ở lãnh sự quán, phải không? Hình như rất nhiều nhân vật tiếng tăm vây quanh cháu mà.
- Cháu không nhận biết. Giọng chị có âm sắc buồn phiền.
- Dì rất xúc động. Thì Jessie cũng vậy. Nhưng chẳng vui vẻ gì. Chị thắc mắc không hiểu những ai khác cũng nhìn thấy bức hình. Bây giờ chẳng hay ho gì cái chuyện dính líu đến Geoffrey. Ồ, tốt thôi. Tiếng tăm nhiều khi cũng mất dễ như chơi. Và có thể Geoffrey còn gặp khó khăn hơn chị nhiều. Anh phải sống với những người kia, chứ chị cần gì?
- Anh ta có làm điều gì bậy bạ hay chỉ đơn giản là gây phiền cho cháu? Hay cháu không thích dì hỏi han lôi thôi?
- Tất nhiên không có chuyện đó đâu. Chỉ tại cháu không thể làm nỗi, cắt đứt cho rồi. Cháu muốn đem lòng yêu anh ấy, nhưng không làm nỗi. Anh ấy hoàn hảo quá. Anh có đủ thứ, làm đủ thứ, nhưng… cháu… cháu không giải thích được, dì Beth ạ. Cháu có cảm tưởng anh ấy đang cố gắng biến đời cháu như ý anh muốn.
- Cảm giác rất khó chịu!
- Cháu vẫn còn giữ cảm tưởng là anh ấy coi thường cháu. Ở bên anh mà cháu cảm thấy… rất cô đơn. Phải chăng là chuyện điên rồ? Và không có lý do gì cả. Chị kể cho dì Beth nghe về chuyện chiếc áo dài và đôi bông hột xoàn: lẽ ra cháu phải cảm động lắm, nhưng không, cháu chỉ thấy khiếp sợ. Như vậy là quá nhiều… cháu không hiểu. Hai đứa còn là chỗ xa lạ.
- Mới đầu, ai chẳng xa lạ?
Jessie gật đầu tỏ vẻ suy nghĩ, uống nốt ly trà đá.
- Anh chàng xem cũng khá dễ thương, nhưng nếu không có cái mã ngoài đó, không có vẻ quyến rũ đặc biệt kia… thì quả thật cũng chẳng nên được thứ gì.
Câu nói của dì Beth khiến Jessie nhớ lại cái đêm đó.
- Cháu e rằng cháu đã cư xử không được lịch sự. Cháu điên lên, làm tầm bậy tầm bạ.
Chị mỉm cười nghĩ đến chuyện cũ, và bà lão cười ròn.
- Có lẽ cháu đối xử với anh ta đúng đấy. Anh ta có vẻ kiêu hãnh dễ ghét.
- Chắn chắn anh ta là vậy. Anh mặc áo đuôi tôm thắt nơ trắng lúc mà cháu như con mẹ điên, tính liệng hết đồ đạc đi. Hôm sau cháu đem gởi tất cả những món hàng đẹp đẽ cho anh ta.
- Cháu có liệng qua cửa sổ món nào không?
Dì Beth tỏ ra rất vui thích, hầu như chỉ mong cháu bà làm chuyện đó. Con người ưa những pha cụp lạc.
- Không.
Jessie đỏ mặt một lúc.
- Cháu nhờ một bác làm công trong trại của dì đem đi.
- Thì ra mấy buổi chiều hôm nọ bận làm những việc đó.
- Cháu ân hận.
- Không sao mà. Dì tin chắc rằng người nào thấy mấy chuyện này cũng khoái.
Hai dì cháu ngồi im lặng bên ly trà đá một lúc, rồi Jessie nhíu mày:
- Dì có biết điều gì khiến cháu bận tâm nhất không?
- Dì đang lo lắng muốn nghe đây.
- Dì đừng ghẹo cháu nữa. Cháu nói đứng đắn mà. Nhưng chị lại thích đùa cợt với bà bạn.
- Anh ấy không muốn có con.
- Cháu cũng chẳng muốn mà. Vậy, vì sao cháu lại bực bội?
- Dì hỏi vậy rất hay, nhưng có chuyện mới xảy ra rồi, ý tưởng có con không làm cháu khiếp hãi nữa. Cháu vẫn nghĩ rằng… cháu không biết nói sao cho gẫy gọn. Tuy rằng cháu cũng khá già rồi, nhưng cháu vẫn nghĩ rằng… Chị biết rằng mình chưa già, nhưng muốn một người nào phải nói ra, xác nhận với chị, thì chị mới chịu.
Dì Beth kinh ngạc:
- Cháu muốn có con? Cháu định nói vậy?
- Cháu không biết.
- Tốt. Với tuổi cháu, chuyện đó chưa trễ đâu. Cháu chưa được đúng ba mươi hai kia mà. Nhưng dì phải nói là dì rất ngạc nhiên.
- Tại sao?
- Bởi vì sự sợ hãi của cháu quá sâu đậm. Dì nghĩ là cháu chưa đủ tự tin để cơ thể thắng được lòng minh. Nếu như cháu có một đứa con gái xinh đẹp thì sao? Cháu có chịu đựng được không? Cứ suy nghĩ cho kỹ. Ðiều đó có thể khó chịu với một người mẹ đấy.
- Nhưng có thể lại là phần thưởng lớn lao chứ? Có gì là khó chịu đâu? Có một hồi, cháu rất bực bội, nhưng không đủ can đảm để nói với một người nào. Ai cũng giữ nguyên ý kiến về cháu, không thay đổi chút nào. Họ cứ đinh ninh rằng cháu là người đàn bà có sự nghiệp, là dân thành phố lanh lợi, ghét trẻ con, và bây giờ lại thêm là đứa bỏ chồng, vui vẻ trẻ trung. Dù ta không còn là con người cũ nữa, thì cũng chẳng người nào chịu cho ta lột bỏ nhãn hiệu ấy.
- Thì đem đốt cái nhãn đó đi. Mà quả thật cháu đã làm việc đó. Cháu đã bỏ hẳn, không dính líu gì đến chồng, cửa hàng và thành phố. Chẳng còn mấy thứ để thay đổi nữa. Bà nói giọng vui vẻ, trìu mến. Kệ thây nhãn hiệu kẻ khác gán cho mình. Có nhiều thứ ta không thể làm thay đổi được, nếu có điều gì cháu muốn thay đổi và có thề làm được, cháu cứ việc xông tới và hưởng thụ.
- Dì tử tưởng tượng coi, nếu như mình có một đứa bé… chị ngồi, mỉm cười thích thú với ý nghĩ đó.
- Cháu có thể tưởng tượng được, chứ dì không nhớ nỗi, và dì không chắc là dì có mu6ón chuyện đó nữa không. Không bao giờ dì cảm thấy lãng mạn với chuyện đó, chỉ biết là dì rất yêu thương Astrid thôi.
- Dì biết đấy, cháu đã sống nhiều chương trong cuộc đời cháu theo cách đó, và bây giờ cháu sẵn sang thay đổi. Không phải là liệng bỏ quá khứ, mà là tiếp tục tiến tới. Như một cuộc hành trình vậy. Sống ở một nơi quá lâu, có một lúc chúng ta sẽ muốn di chuyển. Cháu nghĩ rằng đó là điều đang xảy đến với cháu: cháu muốn di chuyển đến những nơi khác, có những nhu cầu khác. Cháu cảm thấy mình mới mẻ dì Beth ạ. Ðiều đáng buồn duy nhất là không có người nào để chia sẻ với cháu.
- Cháu đã có Geoffrey đấy. Chỉ cần nghĩ lại coi mình thiếu điều gì. Nhưng dì Beth không nghĩ nỗi là Jessie thiếu điều gì. Anh này chưa có đủ nhiệt tình, không có những mơ ước hoang dại và liều mạng. Anh ta du hành trên quãng đường đã hoạch định rõ ràng, có điều gì khác thì khó chịu lắm. Dì Beth biết rằng Jessie đã làm đúng, chỉ thắc mắc về phải ứng của Jessie dữ dội ra sao thôi. Gần đây đã có điều gì khiến cháu phiền muộn, có không?
- Cháu không rõ dì muốn nói gì.
- Có, cháu biết chắc. Hầu như chắc chắn. Không những cháu biết chắc dì muốn nói, mà cháu còn biết chắc những suy đoán phải có. Ðể rõ ràng hơn, dì dám nói rằng đã có chuyện với Geoffrey, phải không?
Jessie cười ròn, không biết nói sao.
- Dì đã hiểu cháu rất rõ.
- Ðúng, và cuối cùng chị cũng bắt đầu hiểu bản thân chị. Và dì lấy làm mừng. Bây giờ cháu định làm gì?
- Cháu đang nghĩ đến chuyện đi xa chừng hai ngày?
- Cháu không cần xin phép dì hay sao?
Dì Beth cười ròn, và Jessie lắc đầu.
Sáu giờ sáng hôm sau, lúc mặt trời ló lên đồi, Jessie đã bắt đầu lái xe đi. Chị phải đi một chặng đường dài, mất chừng sáu tiếng đồng hồ, bảy tiếng không chừng và chị muốn tới đúng giờ. Ðể lái xe chị mặc chiếc áo sơ mi nhẹ và chiếc váy mát mẻ hơn mặc quần. Chị mang theo một bình téc mốt đầy cà phê đá, bánh xăng uých và một giỏ đây trái bôm, và hạt dẻ, bánh kẹo đựng trong hộp thiếc mà con trai ông quản trại đã mua giùm chị mấy hôm trước. Chị ra đi hành trang đầy đủ, và lòng rất cương quyết, cũng có sợ hãi nữa. Từ hai tháng nay, hai vợ chồng có trao đổi thư từ, mỗi tuần hai, ba lần, nhưng thư viết cho nhau đã có giọng khác hẳn. Bốn tháng nay chị chẳng gặp mặt anh. Bốn tháng kể từ ngày anh quay mặt bỏ đi, sau khi hai người đã ném đá vào mặt nhau, tưởng chừng không bao giờ cúi nhặt lên nữa. Bao chuyện đã thay đổi. Trong thư, cả hai đều có giọng giữ gìn: thận trọng, e ngại nhưng cũng không thiếu giọng vui vui. Trong trang giấy đôi khi có những câu đùa rỡn, những lời nhận xét ngớ ngẩn, kể lể lôi thôi, những câu điên rồ, rồi lại thận trọng trở lại, hình như e ngại phô ra quá nhiều cho người kia biết lo giữ gìn không đụng đến những vấn đề tế nhị: chị thì căn nhà, anh thì cuốn sách. Vẫn chưa có tin chắc chắn về hợp đồng biến sách thành phim truyện, nhưng mùa thu này sách sẽ ra mắt độc giả. Chị hào hứng mừng cho anh, cũng như anh đã vui thích với chị về căn nhà. Anh luôn luôn cẩn thận gọi đó là căn nhà “của em”. Mà quả thật là của chị. Tạm thời trong lúc này.
Cuộc đời hai người đã chia rẽ, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ dệt chung thành một tấm lụa. Họ đã xa cách nhau chỉ vì những chuyện đã xảy đến với họ, chỉ vì những điều người nọ đối xử với người kia. Bởi những điều mà không người nào có thể chịu đựng lâu hơn. Jessie tự hỏi: sau những chuyện như thế, liệu có con đường nào để nối lại tình xưa chăng? Có thể là không, nhưng chị muốn biết cho thật chắc. Ngay bây giờ kẻo mà cả hai không thể chờ đợi lâu hơn. Lỡ anh không muốn nhìn chị nữa thi sao? Trong thư anh nói giọng hầu như an phận. Anh không bao giờ yêu cầu chị tới thăm. Nhưng anh sắp được thăm viếng rồi. Chị muốn thấy mặt anh, nhìn vào mắt anh để coi nết mặt đó thế nào, chứ không muốn chỉ nghe tiếng vọng của anh qua thư từ.
Một giờ rưỡi trưa, chị lái xe tới tòa nhà cao tầng quen thuộc. Họ hỏi han giấy tờ của chị, lục lọi cái túi xách, và chị vào bên trong, tới một bàn giấy, viết tên lên một tấm phiếu. Chị ngồi đợi nửa giờ, lâu thật là lâu, đưa mắt nhìn quanh quẩn, từ chiếc đồng hồ treo tường tới cánh cửa. Tim chị đập thùm thụp. Chị lại ngồi đây, và chị thấy kinh hãi. Tại sao lại tới đây? Nói gì bây giờ? Có thể anh không muốn gặp chị, có thể vì vậy mà anh không hề nhắc nhở đến chuyện mong ước chị tới thăm. Thật điên rồ khi không vác xác lại đây… Ðiên thật… ngu thật.
- Có người thăm Clarke … Có người thăm Ian Clarke!
Người canh ngục cất giọng lanh lảnh gọi tên anh và Jessie đứng bật dậy, cố giữ cho bước chân mình được bình thường, lúc chị tiến lại chỗ người đàn ông mặc quân phục đứng gác ở cửa. Cánh cửa này khác với cửa chị thường đi qua trước kia, và lúc chị nhìn tới cửa đó, chị nhận ra rằng bây giờ anh Ian đã ở một khu khác. Có lẽ sẽ không có cửa kiến chắn giữa hai người nữa.
Ngưới lính canh mở cửa, nắm cổ tay chị để kiểm soát con dấu người ta đóng lên lưng bàn tay chị ở chỗ cổng chính, rồi đứng tránh một bên cho chị qua. Cửa đó dẫn tới một bãi cỏ kê những chiếc ghế dài bên cạnh những bồn hoa. Không thấy biên giới rõ ràng, chị thấy một bãi cỏ chạy dài trông rất đẹp mắt. Chị chậm rãi bước khỏi ngạch cửa, và thấy những cặp vợ chồng dạo chơi hai bên bãi cỏ. Và rồi chị thấy Ian chỗ xa xa, đứng yên nhìn chị có vẻ ngạc nhiên lắm. Chị tưởng như một cảnh trong phim, và đôi chân nặng như chì.
Chị cứ đứng yên tại chỗ, và anh cũng vậy. Cuối cùng trên mặt anh mới nở một nụ cười rộng miệng. Trông anh giống như một anh chàng lang thang, cao lớn, đứng nhìn chị thăm chú và nhăn mặt. Ðôi mắt anh ươn ướt, nhưng còn thua đôi mắt chị. Thật điên rồ, cách nhau có nữa bãi cỏ, và hai người đứng yên, không ai chịu nhúc nhích… chị đành phải làm việc đó vậy…Chị tới đây là để thăm anh, nói chuyện với anh, chứ có phải để đứng đó ngó anh, và nở một nụ cười đâu? Chị chậm rãi bước dọc theo lối đi, và anh cũng bắt đầu tiến lại phía chị, miệng cười tươi tắn hơn, và cuối cùng đột nhiên chị sà vào vòng tay anh. Ian đây rồi, chàng Ian mà chị đã biết! Ngửi mùi là mùi Ian, cảm nhận cũng thấy đúng là Ian . Cằm chị vừa vặn ở chỗ cũ trên vai anh. Chị cảm thấy không khí gia đình.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Em xài hết bình xịt tóc không được việc gì, hay là lũ thằn lằn không chịu nỗi em nữa rồi?
- Có cả hai chuyện đó. Em lên để cầu cứu anh đây.
Chị đã phải phấn đấu gay go để cầm nước mắt, và anh cũng vậy, và nụ cười của họ vẫn còn như ánh mặt trời rọi qua nước bong sen vào ngày hè.
- Jessie, em điên thật tình. Anh ôm chị cứng ngắt, và chị cười ròn.
- Em nghĩ rằng em phải vậy.
Chị đeo chặt cánh tay anh, và anh cảm thấy khoái quá. Chị đặt một bàn tay lên đầu anh, cảm nhận vẻ mượt mạt của tóc anh. Dù ở một phòng nhiều đàn ông, chị nhắm mặt lại, sờ thử. Cũng nhận ra mái tóc mượt mạt đó. Ðó là tóc Ian.
- Trời ơi! Trông anh khỏe mạnh lắm. Chị đẩy anh ra xa vừa đủ để ngắm anh. Coi anh đặc sắc lắm. Gầy gò, hơi mệt mỏi, hơi rám nắng, và ngơ ngác quá chừng. Thật đặc sắc. Anh kéo chị lại gần trở lại, và chị nép đầu lên vai anh.
- Ồ, em bé của anh! Khi em viết thư trở lại anh không tin nỗi là có chuyện đó. Anh mấy hết hy vọng rồi.
- Em biết. Em là đứa khốn nạn!
Ðột nhiên chị cảm thấy khó chịu với mấy tháng trường im hơi lặng tiếng. Bây giờ, nhìn vào nét mặt anh, chị mới thấy nỗi chuyện đó làm anh thương tổn đến bậc nào. Chẳng qua chỉ trại chị bắt buộc phải làm thôi: một đứa vô cùng khốn nạn!
- Ðúng, nhưng dù khốn nạn cũng xinh đẹp vô cùng! Em đẹp lạ lùng, Jessie ạ. Và em cũng hơi lên cân đấy.
Anh lại vòng tay ôm lấy chị, và nhìn chị chăm chú. Anh không muốn rời bỏ, chỉ sợ chị biến đi mất. Anh muốn ôm chặt lấy chị, muốn chắc dạ rằng chị là hiện thực. Và trở lại với anh. Nhưng có thể… có thể chị chỉ tới thăm… chào hỏi… hoặc nói lời từ giã. Ðột nhiên đôi mắt anh tỏ rõ những nỗi đau đớn anh đang nghĩ tới, và Jessie tự hỏi anh đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng chị không biết phải nói gì. Lúc này chị chưa biết nỗi.
- Ðời sống thôn dã khiến em mập ra. Và sung sướng nữa. Ðọc thư em, anh thấy giọng đó.
Anh kéo chị lại gần chút nữa, và vét lên mũi chị:
- Ta tới chỗ kia ngồi xuống đã. Ðầu gối anh run dữ, đứng không nỗi.
Chị cười ròn, và anh lau nước mắt trên má chị.
- Anh run! Em chỉ sợ anh không muốn nhìn mặt em!
- Ðể cho những thằng khác được mê mẩn ư? Ðừng nói nhảm chứ.
Anh nhận ra chị có đeo hạt đậu bằng vàng và anh vội vã đưa tay nắm lấy tay chị.
Hai người tìm được chiếc ghế dài bên cạnh bồn cỏ ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt tay. Một tay anh ôm ngang người chị và anh cảm thấy bàn tay chị run run trong tay kia của anh rồi những lời tuôn ra dễ dàng. Chị không thể giữ được lòng mình. Những chuyện bực bội nên gạt bỏ hết đi.
- Ian, em yêu anh. Thật nhảm nhí cái chuyện không cần đến anh nữa. Chị nói giọng như tha thiết đến anh, nhưng quả thật đó là điều chị định nói với anh. Bây giờ chị biết chắc lắm rồi. Chị biết mình muốn gì. Vấn đề bây giờ là muốn hơn là cần. Chị vẫn cần đến anh, nhưng theo cách khác hẳn. Chị biết chị ham muốn có anh, thật tha thiết.
- Cuộc đời em nghe chừng không buồn chán chút nào, em ạ. Xem ra còn tốt đẹp nữa là khác: đời sống thôn dã, ngôi nhà… nhưng… - Anh nhìn vào mắt chị, và trên mặt anh thoáng hiện nét vui mừng cảm ơn đời… anh rất vui mừng nếu cuộc sống đó không buồn chán, hay nếu chỉ hơi buồn chán một chút thôi cũng được. Ồ Jessie, anh mừng lắm. Anh kéo chị lại gần.
- Anh có còn yêu em chút nào không? Chị nói giọng như một cô gái bé nhỏ. Lâu lắm rồi, không ai được nghe giọng đó, và cũng lâu lắm rồi anh chẳng được nghe. Nhưng nếu anh không ham muốn chị chút nào nữa thì sao? Chị sẽ làm gì? Trở lại với những người như Geoffrey hay như thằng cha viết kịch đầu tóc bù xù từ Nữu Ước tới? Và trở về với lòng trống trải tại căn nhà có viên đình, có cây đu, tưởng tượng ra một thế giới cho Ian … nhưng không có anh? Trở lại đó để làm gì? Nhìn chân dung anh? Tưởng tượng ra giọng anh nói? Ðeo đôi bông ta hột pẹc của anh cho?
- Này em, em có vẻ bất an trong lòng đấy. Em đang nghĩ gì?
- Ðến anh. Chị nhìn thẳng vào mắt anh. Chị cần hiểu rõ.
- Ian, anh có còn yêu em không?
- Rất nhiều, không nói hết được, em ạ. Em nghĩ sao, Jessie? Anh yêu em hơn cả trước kia đã yêu em. Nhưng em muốn li dị, thì cũng là điều phải thôi. Anh không thể đòi hỏi em phải sống, vượt qua tất cả những chuyện đó.
Anh phác họa một cử động mơ hồ, chỉ nhà tù phía sau, đem lại bối rối trong ánh mắt chị.
- Còn anh thì sao? Vẫn sống qua nỗi chứ?
Chị đẩy anh ra xa một chút để ngắm. Anh có vẻ gầy đi nhiều. Khỏe mạnh, nhưng gầy đi nhiều.
- Anh đã làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, hơn là anh nghĩ có thể làm được. Thì anh đã hoàn tất cuốn sách. Bây giờ, người ta mời anh dạy tại một trường, và anh được người ta hứa cho một việc… Anh tỏ vẻ ngần ngại, nhìn ra xa, phía trên đầu chị, rồi hít vào thật sâu: anh sẽ chịu một cuộc thẩm vấn vào tháng chin này. Họ có thể thả anh ra. Hầu như chắc chắn là anh sẽ được ta. Nhờ một phép lạ nào đó, từ hồi anh vào đây, họ không tin những lời buộc tội tại phiên tòa. Vì thế, xem chừng anh sẽ sớm được trở lại nhà.
- Sớm là chừng bao lâu?
- Có thể sáu tuần, có thể ba, bốn tháng, mà tệ nhất là sáu tháng. Nhưng đó không phải là điều quan trọng Jessie ạ. Chuyện còn lại kìa, em tính sao? Chuyện giữa hai đứa mình kìa? Việc anh ở tù chưa phải là vấn đề của chúng ta.
- Nhưng đã thay đổi quá nhiều.
Anh biết đó là sự thật. Qua thư của chị anh đã hiểu, qua những việc làm của chị anh đã biết, và bây giờ anh lại thấy trên nét mặt chị. Chị có nhiều nữ tính hơn trước nay anh chưa từng thấy. Nhưng một điều gì thật nhiệm màu nói với anh rằng chị vẫn như cũ. Hay một phần của chị vẫn như cũ. Chỉ còn một của nàng Jessie cũ thuộc về chị vẫn như cũ. Chỉ còn một của nàng Jessie cũ thuộc về chị lúc này thôi, nhưng anh lại thích như vậy. Phong cách cũ của chị kéo dài lâu lắm rồi, bây giờ chị có thay đổi, nhưng đổi ra tốt đẹp hơn: đầy đủ hơn, mạnh mẽ hơn, và giàu có hơn. Chị hoàn toàn. và chị vẫn ham muốn anh. Quả thật cả hai người đã có được một điều gì. Chính anh cũng thành chin chắn hơn nhiều.
- Anh nghĩ rằng đã có nhiều chuyện thay đổi, Jessie ạ. Nhưng có một số không thay đổi. Và một số không thể thay đổi đó là hai giờ sang, anh vội vã trở dậy, tay còn ôm cái gối. Vì chuyện đó không thể có thật nữa, nên anh thường mơ thấy. Nhưng anh biết rằng chuyện đó không thể xảy ra, trong khi anh lại muốn nó xảy ra, nhưng… em ạ, nói cho anh biết có phải chuyện thật đấy không?
- Chuyện thật đấy mà… nhưng anh làm gẫy cánh tay trái của em kìa.
- Rất tiếc. Anh tránh xê chị ra một lát, và hai người cùng cười – Em cưng, anh yêu em. Anh cũng chẳng cần để ý chuyện em muốn có con một chút nào. Anh yêu em, tại căn nhà đổ nát em mới thuê được, hay tại một biệt thự, hay bất cứ chỗ nào. Hơn thế, anh chợt thấy em dễ thương quá. Không hiểu điều gì đã khiến em trở lại với anh, chỉ biết rằng anh rất sung sướng thấy em trở lại.
- Em cũng vậy! - Chị lại bá cổ anh, đớp tai anh, rồi cắn một miếng – Em yêu anh. Chị thì thầm bên tai anh, và anh véo chị. Lâu lắm rồi anh không được đụng tới chị, ôm ấp và ngửi mùi chị. Ngay cả chuyện cắn véo cũng thấy hay hay, như một món đồ trang sức vậy.
- Trời ơi, có chuyện gì với anh vậy, Ian?
- Em muốn nói gì? – Anh tỏ ý lo lắng.
- Em véo anh mà không thấy anh la. Mỗi lần em véo, anh đều la cơ mà? Hay là anh không yêu em chút nào nữa?
Nhưng đôi mắt chị long lanh sang, tưởng như đã nhiều năm rồi đôi mắt đó không được dịp để rực sáng. Ian còn nghĩ rằng có thể trước kia cũng không hề được vậy.
- Em đến đây chỉ để bắt anh la?
- Tất nhiên. Có vậy em mới la lại anh được chứ? Và ôm anh, hôn anh, năn nỉ anh rời khỏi đây, về nhà với em. Anh chịu chứ? Chịu không?
Lạy Chúa! Mười hai giờ trước, chị không dám chắc là anh còn muốn chị. Nhưng anh vẫn muốn! Cảm ơn Chúa, anh đã muốn.
- Chịu mà, chịu mà! Việc gì khiến em hối hả thế?
- Em có chuyện gì vậy? Rắn ở chỗ này ư? Hay là nhện? Chính vì vậy mà em muốn anh, phải không? Thằng này diệt trừ côn trùng số dách! Biết em quá mà!
- Bậy nào! Không phải nhện, không phải rắn, mà là… Chị nhăn mặt.
- Ha, ha!
- Kiến. Tối hôm nọ, em bước vào bếp, làm miếng bánh xăng uých phết bơ đậu phọng, rồi em hét to quá. Em … À, anh cười tôi phải không? Ðốt anh đi, anh cười gì em?
Ðột nhiên hai người cùng cười rộ, và anh ôm lấy chị, hôn lần nữa.
Hai người cùng cười qua nước mắt.
Chiến tranh đã qua rồi.
Và tám tuần sau, anh về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...