Lục Du đặt công văn xuống, lấy một lá bùa hộ mệnh trong ngực ra, đeo vào cổ nàng: “Khi muội gặp nạn có thể gọi ta, nhớ rằng ta chỉ có thể giúp muội ba lần, sau ba lần sẽ là làm trái thiên mệnh, ta không được can thiệp.
”
Nàng giống như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi, nàng cầm lá bùa hộ mệnh một cách vô hồn, đôi mắt tối sầm lại: “Lục Du, huynh không cần ta nữa sao?”
Từ khi nàng có linh hồn, Lục Du đã mang nàng bên mình, dạy nàng về tình cảm của con người, giống như một người thầy, một người cha nhưng nàng cảm thấy Lục Du giống một thần tiên không vướng bụi trần hơn, còn nàng là đứa trẻ mà thần tiên vô tình nhặt được khi đi du ngoạn khắp nơi.
Lục Du vốn là thần tiên, y là con hồ ly chín đuôi duy nhất tu thành chính đạo trên thế gian, y coi thường mọi thứ nhưng trong lòng lại luôn lo lắng cho vạn vật.
Nàng vẫn luôn biết Lục Du chỉ vì buồn chán mới nuôi nàng bên mình để giải khuây, Lục Du đối xử dịu dàng với nàng, dịu dàng với chúng sinh ở Âm Sơn, dịu dàng với tất cả mọi người, sự dịu dàng của y là bình đẳng.
Nàng hy vọng Lục Du sẽ níu kéo và thỏa hiệp, bao nhiêu năm qua, có lẽ nàng có một chút gì đó đặc biệt trong lòng Lục Du.
Nhưng nàng chỉ nghe y nói: “U Nương, muội nên ra ngoài rèn luyện rồi.
”
Y từ từ rút cánh tay ra, ánh sáng vàng bao phủ lấy U Nương.
“Ra ngoài thì đi thẳng về phía đông, khi muội trải qua hết kiếp nạn, Âm Sơn sẽ mở cửa núi cho muội.
”
U Nương hoàn hồn lại, nàng ngã ngồi trước cửa núi hùng vĩ, ngước nhìn bia đá Âm Sơn, đưa tay sờ má, ướt đẫm, nàng hướng về bia đá sừng sững mà khóc lớn gọi một cái tên: “Lục Du, Lục Du, Lục Du.
”
Không ngờ tiếng khóc này không được thương xót, nàng bị truyền đến chân núi, bên tai vang lên giọng nói của y: “Đi lâu như vậy, rồi sẽ gặp lại.
”
Nàng vơ lung tung trong không trung nhưng không bắt được gì.
Nàng không thể trở về núi được nữa, đi vòng mấy ngày, cuối cùng đều bị đưa đến chân núi, lần nào cũng xa hơn lần trước, nàng đi lâu hơn lần trước, cứng đầu đi về núi, không ngủ không nghỉ.
Cho đến một lần, nàng không thể trở về Âm Sơn nữa, nàng bị đưa đến một nơi xa lạ, giọng nói của Lục Du lại vang lên bên tai nàng: “Từ giờ trở đi, ta sẽ không can thiệp vào muội nữa, có thể trở về núi hay không là do số phận của muội.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...