Những ngày qua Ngọc Thanh luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Minh Viễn.
Hơn một tháng sau anh xuất viện số tiền chi trả khá lớn mặc dù đã có bảo hiểm chịu hết tám mươi phần trăm.
Cộng với ăn uống đi lại một cô gái nghèo như cô cũng quá sức chịu đựng.
Đưa được anh về tới nhà trọ của mình cô cũng muốn sạch cả ví.
Tài xế taxi phụ dìu Minh Viễn vào trong phòng sau đó rời đi.
Ngọc Thanh móc bóp đưa ông ta hai trăm năm mươi nghìn ví cũng vừa sạch.
Cô thở phào quay đầu vô ngồi xụp xuống giúp Minh Viễn tháo giày.
Anh chỉ còn một chân vẫn mang giày hẳn hoi.
Cơ mà cô vừa chạm vào chân anh, Minh Viễn ngồi ở trên giường đã thẳng chân đạp cô một cái.
"Á."
Ngọc Thanh té ngửa ra sau, lưng va vào chân bàn đau điếng.
Cô xuýt xòa kêu a, lồm cồm ngồi dậy xem anh có bị động tới vết thương không.
Mấy bữa rài chăm sóc anh trên viện cũng vậy, anh luôn miệng đuổi cô đi, còn động tay động chân với cô nữa.
Cô biết rõ anh tinh thần suy sụp và cũng không muốn làm phiền tới cô nên mới hành động như thế.
Cô không giận càng thương anh hơn.
"Minh Viễn, anh đừng cử động nữa hại thân thể.
Anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, để em nấu chút đồ cho anh ăn sau đó uống thuốc.
Anh sẽ mau khỏi lại."
Ngọc Thanh quỳ gối bên cạnh giường nắm lấy bàn tay anh chấn an.
Minh Viễn nhăn mày rụt tay về.
Mà cho dù anh có nhăn hay không cũng chẳng ai biết, vì mặt anh da dẻ chảy xệ nhăn nheo như ông lão tám mươi sẵn rồi.
"Hừ, tôi nói bao nhiêu lần rồi tại sao cô còn chưa đi, tôi với cô chỉ là người xa lạ cô ở lại chăm sóc tôi vì cái gì.
Tôi không tiền không tương lai, tôi chỉ là một tên phế vật, con chó trông thấy tôi còn sợ cong đuôi chạy mất.
Cô không thấy hay sao.
Đi đi, đi tìm tấm chồng vừa ý mà lấy."
"Không." Ngọc Thanh nước mắt giàn giụa ngẩng nhìn anh.
Lắc đầu liên tục phủ định, phải nói bao nhiêu lần nữa con người này mới hiểu được tình cảm của cô đây.
"Minh Viễn ơi, em thật lòng yêu anh mà, anh đừng xua đuổi em.
Với lại cho dù anh có xua đuổi em cũng không đi đâu, em sẽ ở mãi bên cạnh anh."
Minh Viễn im lặng.
"Được rồi anh nghỉ ngơi đi, em vào trong nấu cơm cho anh ăn.
Đợi em một chút." Nói rồi Ngọc Thanh quệt mắt đứng dậy đi vào trong bếp loay hoay nấu nướng.
Hàn Minh Viễn ngồi im bất động, bàn tay anh siết chặt lại.
Sau khi ăn xong.
Ngọc Thanh chia thuốc cho Minh Viễn uống.
Đợi Hàn Minh Viễn ngủ say rồi cô mới yên tâm rời khỏi phòng.
Cô ra ngân hàng rút sổ tiết kiệm đặt cọc mặt bằng mới.
Cô thuê chỗ này lớn hơn lại nằm ngoài lộ nên số tiền khá cao.
Nghĩ rằng từ nay còn phải lo cho anh nữa nên cô càng mạnh dạn đầu tư hơn.
Sau đó cô ghé siêu thị mua thêm đồ ăn về trữ tủ lạnh đảm bảo dinh dưỡng cho anh và ghé cả shop quần áo nam mua đồ cho anh, nào đồ mặc ngủ ở nhà rộng rãi thoải mái và cả đồ tây đi bên ngoài, còn mua vật dụng sinh hoạt cá nhân linh tinh cho anh nữa.
Xe máy dừng trước cửa, Ngọc Thanh túi lớn túi bé khệ nệ xách vào trong phòng.
Cô xám mặt khi thấy anh đang ngã dưới nền, cả người đẫm mồ hôi vì cố lết đi mà không đi được bao xa.
"Minh Viễn, anh sao thế này.
Anh có bị thương không?" Ngọc Thanh giục vội túm đồ trong tay lao tới đỡ anh dậy.
Tay anh vẫn còn thừa chán lực, mạnh mẽ đẩy cô ra.
Vốn khát nước muốn uống nước lại không thể tự rót, không thể tự đi bằng đôi chân của mình.
Anh còn sống mà chẳng khác nào phế nhân cả.
Cộng đồng mạng chửi đúng lắm, sao anh không chết đi cho rồi.
Anh còn ở đây bám váy đàn bà làm cái gì.
Anh không cần, anh không muốn sống nữa.
"Tránh xa tôi ra, cút đi, cút đi, tôi không cần cô thương hại tôi.
Cút hết đi, các người là lũ khốn, một lũ khốn."
Minh Viễn rống gào chỉ mình Ngọc Thanh nghe, trút giận chỉ mình cô nhận.
Cô để yên cho anh đánh mình vẫn kiên trì ôm anh vào lòng, anh cuối cùng mệt quá cũng dừng tay và thôi kêu gào nữa.
Bấy giờ Ngọc Thanh mới lên tiếng:
"Em không thương hại anh, em giúp anh đi lại trong nhà nhé.
Em xin lỗi vì ban nãy ra khỏi nhà mà quên chú ý tới việc này."
Minh Viễn phút giây im lặng không nói thêm gì nữa.
Những ngày sau đó Ngọc Thanh mua cho Minh Viễn chiếc xe lăn loại tốt.
Anh có thể tự do đi lại trong nhà, nhưng vốn sống cuộc sống đầy đủ tiện nghi nhà cửa rộng rãi đã quen giờ bắt anh ở một nơi chậc chội nóng bức thế này anh căn bản ở không nổi.
Càu nhàu chê chỗ ở như ổ chuột, nóng tới mức nướng chín thịt dê.
Thế là Ngọc Thanh sau khi kí hợp đồng thuê mặt bằng hai năm xong xuôi thì lần nữa rút sổ tiết kiệm lần này rút toàn bộ để thuê một căn nhà riêng hẳn hoi một trệt một lầu, trả phòng trọ và dọn đồ đạc tới đây ở.
Cũng lắp cả máy lạnh và mua thêm vật dụng sinh hoạt trong nhà cho đầy đủ tiện nghi để Minh Viễn ở được thoải mái.
Hai ngày sau quán bún riêu cô Thanh khai trương, khách quen và cả khách lạ kéo tới ăn thử nườm nượp đông như kiến cỏ.
Ngày đầu khai trương dĩ nhiên sẽ giảm nửa giá.
Ngọc Thanh chịu lỗ giữ chân khách.
Chủ yếu tay nghề nấu ngon mà quán ngày càng phát đạt.
Thuê tới bốn người giúp việc cũng phải chạy như chạy giặc.
Nhất là thời điểm tầm tám giờ, người ngồi kín hết chỗ.
Vì để gia tăng thu nhập quán mở cửa tới tận mười giờ đêm mới dọn bàn.
Sáng nấu bún riêu.
Trưa và chiều nấu kèm thêm hủ tiếu và phở, bún bò, bánh canh.
Ngoài bốn chân chạy bàn rửa tô, Ngọc Thanh phải thuê thêm hai phụ bếp.
Nhưng cô vẫn là người đứng nấu chính.
Một ngày mệt mỏi lại qua đi, sau khi đóng cửa quán quay về nhà.
Tình cờ Ngọc Thanh gặp người quen cũ, là bạn cùng quê với cô, còn chơi chung từ nhỏ.
Nhưng người đàn ông này tốt phước hơn cô, nhà khá lại con một được ba mẹ cho ăn học tới nơi tới chốn.
Sau đó nghe đâu người ta đỗ đại học lên thành phố học, từ đó cả hai cũng không gặp nhau nữa.
Cho đến nay bảy tám năm rồi.
"Tân, sao cậu lại ở đây? Sao cậu tìm được tôi?" Ngọc Thanh tròn mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông ăn mặc com lê lịch sự.
"Tớ về quê tìm cậu, gặp ba mẹ cậu cho địa chỉ trên này nên lên kiếm thử.
Không ngờ gặp thật." Người đàn ông trẻ tuổi nhã nhặn cười xòa.
"Vậy đừng nói cậu tới lâu rồi mà đứng đây chờ tớ đó."
"Ừ, mới tầm ba tiếng à.
Thấy cậu bận quá nên ngại không vào.
Quán đông khách tớ cũng mừng cho cậu."
"Cái đồ ngốc này.
Bao năm vẫn thế cứ nhút nhát ngại ngùng.
Bạn bè với nhau có gì mà ngại." Ngọc Thanh tự nhiên như ruồi đánh bộp lên vai cậu bạn một cái.
Tân càng cười xán lạn hơn.
Nói: "Nhà cậu ở đâu gần đây không tớ đưa cậu về.
Tân chỉ ra chiếc Range Rover đậu gần đó.
"Cha xe mới kít, mới tậu sao.
Dạo này làm tới chức gì rồi, ăn mặc bảnh bao nghen.
Xa cách bảy năm người ta lên đời luôn rồi không còn xấu xí như xưa nữa.
Tớ còn nhớ hồi nhỏ cậu bận cái quần cộc đi chân đất, mặt mày đen thui.
Chúng mình suốt ngày giăng nắng ngoài đồng bắt dế, bắt thằn lằn.
Mấy con nhỏ tiểu thư trong thôn còn chê cậu đen đúa bảo cậu là con mọi nữa cơ.
Ha ha..." Ngọc Thanh lần nữa chọc ghẹo cậu bạn thân, rồi phá lên cười.
Bởi thân mới không kiêng dè, nói năng thoải mái.
"Khụ." Tân bụm tay ho khan một tiếng.
Cố nhắc lại câu hỏi mà cô chưa trả lời: "Đi, cũng không còn sớm nữa.
Tớ đưa cậu về nhà."
Lúc này Ngọc Thanh mới nghe ra hai chữ "về nhà" cô vội vàng xua tay từ chối: "Hơ...!không cần đâu, tớ đi xe máy.
Không phiền cậu."
Tân thoáng nhíu mày vì hành động xa cách của cô bạn thân.
Trước đây không phải vậy, là vì xa tận bảy năm nên lợt lạt sao.
Nếu vậy cậu sẽ dùng thời gian làm cho nó lần nữa sâu đậm, thậm chí còn hơn cả trước kia.
Xa cách bảy năm không lúc nào là Tân không nhớ tới cô, nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp khi còn nhỏ của hai người.
Những cô gái son phấn điệu đà nơi phồn hoa càng làm anh nhận ra tình cảm của bản thân mình.
Càng làm anh nghĩ tới cô bạn thiếu thời mộc mạc giản dị nơi miền quê nghèo chân chất.
Hoàn thành chương trình đại học và ra trường có việc làm ổn định anh lập tức về quê tìm cô.
Cả đời này anh nhận định chỉ lấy cô làm vợ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...