Lan Quốc Hải rít hai hơi thuốc: “Lúc trước con mở quán cơm, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, mà hiện tại Gia Gia đi làm, không chỉ không cần tiêu tiền mà lại có thể kiếm tiền. Vậy con mở quán cơm làm gì? Việc này con suy nghĩ cho cẩn thận đi, bằng không đời này ba và mẹ con trong lòng đều không dễ chịu, cứ luôn cảm thấy là ba mẹ làm hại con.”
“Sao ba lại nói thế, ba mẹ chịu biết bao cực khổ để cho con được tốt nghiệp đại học, việc này ở vùng thôn quê vốn đã hiếm thấy. Con cảm kích hai người còn không kịp, sao có thể nói là làm hại con được. Quán cơm tuy ban đầu mở thật sự có chút bất đắc dĩ, nhưng đến hiện tại coi như thuận buồm xuôi gió, hơn nữa con cũng thích. Cho nên chuyện này, hai người không cần nghĩ nhiều làm gì.” Lan Hinh không hy vọng ba mẹ tự trách bản thân vì việc đó.
“Sao có thể không nghĩ. Trong thôn ai nhắc tới con cũng đều nói đáng tiếc. Con nhà lão Lương ấy, trung học còn chưa tốt nghiệp đã đi ra ngoài làm công, trước đó phụ giúp cho một đầu bếp ở khách sạn, gọi là gì…gọi là gì…cái gì mà…Hà Lan gì đó. Dù sao cũng chỉ là chân phụ việc, sau đó học trộm kỹ thuật nấu ăn của người ta rồi tự mình ra ngoài làm đầu bếp. Làm đầu bếp được vài năm, để dành tiền, mới ba tháng trước mở một tiệm cơm ở ngay thị trấn trên của chúng ta. Lão Lương vừa gặp người khác liền nói con ông ta mở quán cơm, giống con gái nhà họ Lan. Không học đại học không học trung học, cũng mở quán cơm giống nhau, làm chủ, cho nên đi học nào có ích lợi gì đâu? Năm đó Lan lão thái gia kiêu ngạo đến xương cốt đều phơi ra ngoài thì thế nào chứ? Con nghe người ta nói những lời này mà xem……Trong lòng ba……” Lan Quốc Hải nghẹn một hơi, thật lâu mới nói: “Ba cảm thấy mất mặt lắm!”
Lan Duệ nói: “Sao lại cảm thấy mất mặt chứ? Mặt mũi là để cho người khác nhìn, cuộc sống là của mình mà.”
“Mày cút xa ra, không nói được câu nào hay ho!” Lan Quốc Hải quát con trai, nếu không phải nó dẫn bạn gái về thì không chừng Lan Quốc Hải đã đánh thằng bé một trận rồi.
Bầu không khí không tốt lắm. Lan Quốc Hải ngồi hút thuốc, Lan Hinh tựa vào chiếc ghế cũ cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lan Duệ bị ba mình quát một câu sau cũng im lặng, đứng dậy đi đến trước mặt Lan Hinh, ngồi xổm xuống đưa tay xoa xoa Phúc Tử, vừa sờ vừa nói: “Phúc Tử đúng là con chó thông minh, nhanh như vậy đã dính lấy tiểu Vũ, cũng không đi chơi với tao.”
Ninh Vũ ngồi bên cạnh Lan Hinh, Phúc Tử ngồi ngay trước mặt Lan Hinh và Ninh Vũ.
Thế này tựa hồ Lan Quốc Hải mới ý thức được hôm nay không chỉ có người nhà, mà còn có khách nữa.
Đối với tiểu Húc, Lan Quốc Hải không quá để bụng, tuy nói ba chồng nhìn con dâu càng nhìn càng thấy thích, nhưng trong mắt Lan Quốc Hải mà nói, con trai mình là nghiên cứu sinh, đối phương mới chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, nhà mình tuy nghèo, ở trong núi, nhưng nhà tiểu Húc cũng ở quê, có lẽ điều kiện khá hơn nhà mình, nhưng nhà họ Lan còn có hai đứa con gái rất có tiền đồ, xét về mặt môn đăng hộ đối thì tiểu Húc không xứng với con mình, cho nên hẳn là tiểu Húc bám lấy Lan Duệ, không cần phải khiến ba của một đứa nghiên cứu sinh như mình phải để ý quan tâm nàng.
Nhưng Ninh Vũ thì khác.
Ninh Vũ là khách, thật sự là khách. Ở trước mặt khách khứa, Lan Quốc Hải cảm thấy nhất thiết không thể mất thể hiện. Huống chi người khách này lại là người đến từ thành phố, học đại học nổi tiếng, kiến thức rộng rãi. Lan Quốc Hải không muốn mất thể diện trước mặt người ta, để người ta chế giễu, cho nên ho khan một tiếng, vẻ mặt đã dịu xuống.
Lan Hinh đưa tay sờ tóc Lan Duệ: “Tóc dài quá, nên cắt đi.”
Đứa em trai này thoạt nhìn lỗ mãng, nhưng cũng thông minh. Cậu và hai người chị giống nhau, đều hiểu được tâm tư của ba mình, chẳng qua hai người chị bình thường cũng không làm trái ý ba, có đôi khi vì để ba mẹ vui vẻ mà việc không đúng cũng đều đồng ý thuận theo. Chỉ có hắn, đứa con trai cưng nhà họ Lan, ở chỗ này cũng nuôi dưỡng ít tính tình đàn ông, nếu cảm thấy thật sự không đúng thì cũng muốn nói vài câu.
Lan Duệ cũng không ngẩng đầu, vuốt Phúc Tử, nói: “Bận thi rồi bận về nhà, bận rộn đến quên mất. Mấy ngày nữa để em lên trấn trên cắt tóc. Mai chị ba cũng sẽ về, chúng ta bàn xem mấy ngày tới nên đi chơi đâu đi.”
Lan Quốc Hải ở một bên nói chen vào: “Mấy đứa đi miếu Quan Âm đi. Đi lên núi, còn có thể rút quẻ.”
Kỳ thật Lan Quốc Hải không tin phật, những năm trước, ông bán tin bán nghi với thần quỷ, không tin nhưng không phủ nhận, ở nông thôn có rất nhiều truyền thuyết về quỷ quái, nhưng chính mắt nhìn thấy lại rất ít, Lan Quốc Hải chưa bao giờ thấy, cho nên cũng không nói được thiệt giả ra sao.
Sau đó lại có người ngoài thôn đến truyền giáo, truyền đạo Cơ Đốc, là một phái khác phật giáo, tin Chúa cứu thế thì không thể tin Phật. Người truyền giáo nói ba hoa chích choè đủ thứ, nói là tin Chúa cứu thế sẽ không sinh bệnh, tin Chúa cứu thế sẽ bảo đảm bình an, tin Chúa cứu thế nuôi heo sẽ mau lớn, trồng trọt bội thu.
Lan Quốc Hải liền tin. Năm đó, nuôi ba đứa con ăn học, ông cảm thấy mình mệt mỏi muốn chết, mà con người thì luôn cần tín ngưỡng.
Qua hai năm sau ông không tin nữa, bởi vì dù ông thành kính cầu nguyện, nhưng heo vẫn mắc ôn dịnh, thu hoạch vẫn phải nhìn trời, thân thể vẫn bắt đầu suy sụp……
Sau đó ông trực tiếp chẳng tin gì nữa. Người giáo hội đến truyền giáo cho ông, ông không tin, ông nói dù người ta nói gì cũng không tin. Người Giáo hội nói, sao có thể cái gì cũng không tin được?
Lan Quốc Hải lại trả lời ngoài dự đoán của mọi người: “Tôi tin, tin khoa học.”
Lời này trong lúc nhất thời trở thành lời nói có khí thế nhất ở chốn làng quê này. Tuy rằng sự hiểu biết của ông với khoa học cũng chỉ hạn hẹp ở hai chữ này mà thôi, nhưng ông tin khoa học, tin người đọc sách, nhưng không tin quỷ không tin thần. Thứ tín ngưỡng này trong quá trình ba đứa con đi học được nuôi dưỡng ngày càng trở nên kiên định, nhưng việc đó ở nông thôn cũng rất ít gặp.
Người trên núi đều tin quỷ thần, việc gì không thể giải thích đều nói là do quỷ thần, chuyện không thể làm được đều nói là ý trời, việc gì làm trót lọt lại nói là có thần linh phù hộ, bị bệnh thì là báo ứng do làm chuyện xấu……
Nhưng Lan Quốc Hải lại tin tưởng một câu nói tuyệt đối không liên quan với khoa học: Phần mộ tổ tiên nhà họ Lan được mai táng tốt lắm, cho nên ba đứa con đều có tiền đồ.
Bởi vì lời ấy khiến ông hãnh diện, có cảm giác ưu việt hơn người khác một bậc. Cho nên ông nói để bọn trẻ đi miếu Quan Âm, kỳ thật cũng chỉ là muốn hoá giải bầu không khí vừa rồi. Ông không có nhiều thứ để nói, cũng chỉ có thể nói một câu như vậy.
Lan Duệ ha ha cười nghiêng đầu nhìn Lan Quốc Hải: “Ba không đi à?”
Đây chỉ là lời nói đùa thôi, hắn biết Lan Quốc Hải chưa bao giờ đi lễ Phật.
Lan Quốc Hải khoát tay: “Mấy đứa đi đi.”
“Chị nghe chuyện ma bao giờ chưa?” Lan Duệ đứng dậy, trở lại bên cạnh tiểu Húc, kéo ghế đến trước mặt Lan Hinh, nói với Ninh Vũ.
Ninh Vũ gật đầu, tuy mẹ mất sớm, ba không kể truyện ma, nhưng ở trong trường nghe bạn học nói không ít lần.
Lan Duệ lại kéo tiểu Húc qua, mấy người trẻ tuổi quây thành một vòng, Lan Duệ lại bắt đầu kể chuyện ma.
Ở quê nhiều nhất là truyện ma quỷ. Ví dụ như mấy năm trước con nhà Hoàng nhị gia ở cuối thôn mắc bệnh lạ, cứ đến tối liền khóc, người lớn hỏi thì nói nói có người muốn đánh chết nó. Ai nấy thấy không ổn, liền mời một thầy pháp đến xem, nói trong nhà có quỷ. Sau đó Hoàng nhị gia sửa nhà, lúc phá tường đất ra thì phát hiện một cái đầu lâu trong đó, lại gọi người đến làm lễ cúng bái, khi sửa phòng thì đổi hướng, bệnh của đứa bé đó liền khỏi như kỳ tích.
Hay lại nói nhà Ngô Đại Bảo phát hiện rắn, sau khi đánh chết thì nhà hắn lại xảy ra việc quái lạ.
Những việc đó Lan Hinh đều đã nghe kể, nhưng tiểu Húc và Ninh Vũ nghe lại kinh hồn táng đảm. Tiểu Húc túm tay áo Lan Duệ, Ninh Vũ ôm cánh tay Lan Hinh. Lan Duệ kể sinh động như thật, Lan Hinh liền cười: “Đừng doạ các nàng nữa.”
Lan Quốc Hải cũng cười hắn: “Chỉ biết kể mấy thứ tà môn ngoại đạo gì đó.”
Đợi một lát bà Lan rất nhanh dọn dẹp xong đi ra khỏi bếp. Chuyện ma cũng liền kết thúc.
Má Vương tựa hồ đã ở đứng trên lầu nhà mình quan sát hồi lâu, thấy bà Lan đi ra liền rất nhanh chạy tới.
Dân quê có một thói quen, thích tới thăm nhà, nhưng ngoại trừ lúc nhà người ta ăn cơm. Cho nên trời tối, khi Lan Hinh về tiếng chó sủa vang cả núi sớm đã khiến mọi người biết có khách đến nhà họ Lan. Nhưng là thời gian ăn cơm, cho nên mọi người vẫn chủ động tránh.
Nhà má Vương chỉ cách nhà họ Lan một lô đất. Hai đứa con nhà bà làm nghề khơi thông cống thoát nước ở thành phố, tuy bẩn với mệt nhưng cũng kiếm được tiền, cho nên năm trước đập căn nhà cũ của hai vợ chồng bà, sửa lại thành một căn nhà nhỏ hai tầng, nói là hai anh ẹm mỗi người một tầng, lại xây hai căn phòng bên cạnh nhà, đó là truyền thống của người miền núi, một gian là nhà bếp, một cái khác là chuồng heo, phía trên chuồng heo dùng gỗ làm thành gác mái, chỉ cao nửa người, có thể để chứa củi.
Chuồng heo và phòng bếp cũng chỉ là gian nhà trệt một tầng, cho nên má Vương đứng trên lầu có thể trực tiếp đứng trên nóc nhà trệt nhìn thấy con đê trước cổng nhà họ Lan.
Bà Lan nhiệt tình tiếp đón má Vương, lại bưng ghế ra. Mọi người chào hỏi, má Vương và bà Lan ngồi cùng nhau, lần lượt thấp giọng nói chuyện phiếm.
Đêm ở quê trừ tiếng ếch kêu cũng chẳng có mấy thanh âm, cho nên dù thấp giọng nói cũng chưa chắc không bị ai nghe thấy.
Lan Hinh tựa vào ghế cười khổ. Má Vương lại cùng mẹ nhắc tới người họ hàng làm quân nhân kia.
“Chúng ta đi tắm đi.” Lan Hinh cảm thấy có chút mất hứng, đưa tay vỗ vỗ Ninh Vũ, đi một đường xóc nảy lâu như vậy, trên người bẩn thỉu, nếu không phải vì nhập gia tuỳ tục thì chỉ sợ vừa đến nhà Ninh Vũ cái gì cũng không làm, trước hết đi tắm đã.
Ninh Vũ gật đầu thật mạnh, tắm rửa là bắt buộc, nếu không nàng sẽ không chịu nổi.
Bà Lan nghe nói thế lập tức đứng lên: “Để mẹ đi nấu nước cho hai đứa.”
Lan Hinh cười đứng lên ấn mẹ mình trở lại ghế: “Mẹ và má Vương nói chuyện đi, để con, mẹ bận rộn cả tối rồi.”
“Có biết để khăn tắm ở đâu không?” Bà Lan tiếp tục quan tâm hỏi.
“Con biết mà, mẹ đừng quản. Con sẽ lo cho em ấy.” Lan Hinh nói.
Nhà họ Lan hơi khác nhà người khác, nhà người khác bình thường bếp sẽ ở phía trước, mà nhà họ Lan thì lại ở phía sau, cũng là chuồng heo nối với bếp, bên cạnh là một cái sân có tường vây. Trước kia cái sân thành không có tường bao, hai năm qua trong nhà đã khá lên nhiều, hai ông bà liền mướn thợ ngói, mua gạch, xây một cái tường bao quanh sân. Bùn đất cũng đã trở thành bê tông, cho nên cửa sau vừa đóng, khoảng sân liền rất im ắng.
Lan Hinh múc nước dưới giếng lên, lại vào bếp nhóm lửa. Ninh Vũ thấy động tác của cô thuần thục, cũng định lên hỗ trợ. Nhưng vừa nhét củi vào lò thì bịt kín đường, lửa liền tắt, khói mù mịt, khiến Ninh Vũ bị sặc ho không thở nổi, đến khi mắt đầy lệ mới hoãn xuống.
Lan Hinh không nhanh không chậm dùng kẹp gắp than ném vào lò, lại quạt quạt, lửa bùng lên, cô cúi người chỉ Ninh Vũ, nhưng Ninh Vũ lại nương theo ánh lửa nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn cái gì?” Lan Hinh mỉm cười, ánh lửa chiếu sáng mặt cô, Ninh Vũ cảm thấy rất đẹp.
“Chị đẹp quá.” Ninh Vũ tán thưởng phát ra từ nội tâm.
Tựa hồ về đến nhà, hoàn cảnh mà mình chưa hề kể, rồi trách nhiệm, nghĩa vụ, những ánh mắt quanh mình tựa hồ lại đột nhiên quét qua, cuộc sống lại trở về cái vòng luẩn quẩn khó thoát nổi. Nghe Ninh Vũ nói thế, Lan Hinh giật mình một chút sau đó cười: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Ninh Vũ hơi ngửa đầu hôn lên má Lan Hinh, nói nghiêm túc: “Em nói thật đó.”
Lan Hinh cười không trả lời, kéo một cái ghế gỗ nhỏ ngồi xuống, chậm rãi thêm lửa cho bếp.
Ninh Vũ nói: “Trong lòng em, trên núi vốn là một nơi rất đơn thuần, suy nghĩ của mỗi người đều rất đơn giản, không phức tạp như trong thành phố, nhưng em nhận ra, tựa hồ không phải vậy.”
Lan Hinh nghiêng đầu nhìn Ninh Vũ, ánh mắt Ninh Vũ có chút phức tạp, tựa hồ trộn lẫn đau lòng cùng lo lắng, ánh mắt ấy khiến lòng Lan Hinh có chút run rẩy.
Mà Ninh Vũ lại đưa tay ôm lấy khuôn mặt Lan Hinh: “Em yêu chị, sẽ cùng chị sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Ánh lửa lấp lánh, Ninh Vũ nhìn thấy đôi mắt Lan Hinh trong thoáng chốc đã ươn ướt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...