Bầu Trời Sao Rơi


* Cạch * cánh cửa nặng nề đẩy vào trong.
Thanh Ca cùng Tử Quân ngồi trên chiếc Sofa lạnh lẽo, căn phòng ám muội chỉ còn lại tiếng thở nặng trịch, cả hai đều mang nét mặt khó tả với đối phương, Thanh Ca đau buồn vì những câu nói khi nãy khiến tinh thần cô sụp đổ.

Còn Tử Quân khó chịu, khi nhìn thấy người phụ nữ anh yêu thương bị ức hiếp vậy mà bản thân không thể bảo vệ cô lúc đó.
Tiếng khóc lại lần nữa âm lên, người phụ nữ đáng thương kia đang gục mặt chịu đựng sự dằn xéo tâm can, Tử Quân chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bèn ngồi xổm xuống dưới chân Thanh Ca, đưa tay nhè nhẹ quẹt đi nước mắt.
" Thanh Ca...đừng khóc...hắn nói gì thì kệ hắn...
Chị là của tôi...cơ thể chị chỉ có duy nhất một mình tôi...!" anh dùng hai ngón cái xoa xoa gương mặt ướt át, nở nụ cười trìu mến với cô.
" Tử Quân...!" Thanh Ca lí nhí gọi.
Làm sao cô có thể mặc kệ những lời nhục mạ ban nãy, cô cứ khóc, nấc lên từng tiếng một, trong lòng như có hàng tá suy nghĩ mà chẳng có cách nào bộc bạch.
Tử Quân chứng kiến cô đau khổ, lòng anh nhói lắm, bất giác ôm chặt lấy cô, xoa vào tấm lưng nhỏ bé, không ngừng an ủi cô.
" Đừng khóc...
Thanh Ca, có chuyện gì cứ nói ra hết với tôi đi ! "
Nghe những lời đó, Thanh Ca như mất kiểm soát, vừa xin lỗi Tử Quân vừa bộc bạch hết chuyện giữa cô và Trương Thiếu Kiên cho anh nghe.
Gia cảnh cô vốn dĩ quá nghèo túng, năm đó lại cần tiền gấp cho bố chữa bệnh, Thanh Ca buộc lòng bán thân, điều này Tử Quân có điều tra và biết rất rõ.
Người mua đêm đầu tiên của cô là Trương Thiếu Kiên, khi ấy cô được đưa đến một ngôi biệt thự trong thầm lặng, bị ép phải làm kiểm tra thân thể xác nhận bản thân còn trinh trước khi đưa đến phòng hắn.
Lúc đó, Thanh Ca đã rất nhục nhã và ê chề khi phải cởi đồ trước những ánh mắt soi xét, mặc cho người ta động chạm tay chân vào cơ thể mình.
Nhưng, đó vẫn chưa là gì, khi cô được đưa vào phòng, gặp được Trương Thiếu Kiên thì khoảnh khắc đó mới chính thức đẩy cuộc đời cô vào góc tối.

Hắn ngồi chễm chệ trên chiếc giường lớn nhìn cô bằng cặp mắt háu đói, làm cơ thể cô không rét mà run, hắn ra một yêu cầu hết sức vô lí.
Bắt Thanh Ca tự bịt mắt, còn phải tự cởi quần áo ngay trước mặt hắn, làm những hành động của những ả d.âm tiện, cô sợ hãi như không muốn nghe theo, hắn liền vồ đến bóp lấy cổ cô, cưỡng chế bắt cô làm theo mọi yêu cầu.
Hắn trói tay cô lại, tự bịt mắt cô, dùng roi đánh vào chân đến tê dại, tiếng gào thét của cô càng làm hắn kích thích, hắn túm lấy tóc cô, lôi cô đến giường chẳng khác nào một bao tải.
Cơ thể cô chịu đủ mọi cơn đau, hắn chưa thấy đủ, tiếp tục gỡ bịt miệng ra, ép cô nhìn hắn xé hết đồ trên người mình.
Khi ấy, Thanh Ca nhớ như in những câu lăng nhục của hắn, nào là " Giả vờ sợ sệt cho ai xem
Có chắc bản thân còn trinh tiết không ?
Hay là may lại để qua mặt người khác...!"
Và còn, " Hạng phụ nữ bán thân thì chỉ xứng bị đối xử như vậy
Tôi chơi xong rồi thì cô chỉ là bát nước bẩn đổ đi "
Thanh Ca càng kể, cơ thể càng run lên, như thể cô đang chân thật quay lại với cảnh tượng ấy, cô tiếp nói cho hết mọi chuyện.
Trương Thiếu Kiên mắng chửi cô xong, liền đổ nước đá lạnh ngắt đã chuẩn bị sẵn lên người cô, thô bạo cưỡng đoạt cô, khi thấy vết máu loang lổ dưới nệm, và chính bản thân hắn cảm nhận được đây là lần đầu của cô, hắn vẫn giữ thái độ khinh miệt.
Hắn bắt cô ghi nhớ vết máu của sự trong trắng của bản thân cô, còn không quên chế giễu cô.
" Xem ra là hàng sạch 100% nhỉ, ăn cũng vừa miệng " rồi hắn cười hả hê bên tai cô.
Bị lăng nhục như thế, Thanh Ca khi ấy đâu còn đủ sức chịu đựng, cô ngất ngay sau khi hắn thỏa mãn.
Đến sáng, khi tỉnh dậy cô đang được đưa trở về nhà trong thùng một chiếc xe tải lớn từ lúc nào không hay, trên thân cô vẫn không một mảnh vải, kèm theo bên cạnh là sấp tiền và một bộ quần áo, cô tủi nhục phải mặc đồ ngay trên xe.
Hèn hạ hơn nữa, khi Thanh Ca đếm số tiền mà Trương Thiếu Kiên trả công, nó không hề đủ như những gì giao kèo, chỉ bằng 1/4 số tiền.
Cô uất ức, mất đi đời con gái đổi tiền chữa bệnh lại bị hắn lừa, không đủ tiền khiến Thanh Ca phải bán mạng sống làm việc cực lực, để có thêm tiền kéo dài thời gian chữa trị cho bố.
Cũng chính vì lí do đó, Thanh Ca bị ám ảnh suốt một thời gian, bố cô rồi cũng biết chuyện, Lưu Hoành giận cô suốt mấy ngày liền.


Nghĩ đến vì bản thân ông, con gái mới hy sinh như vậy, đành nuốt tủi nhục, hòa giải với cô.
Sau đó, để quên đi quá khứ dơ bẩn, hai bố con quyến định chuyển nhà đến một nơi khác sinh sống, phải mất rất nhiều thời gian Thanh Ca mới dần cho mọi chuyện vào trong một góc của tâm trí.
Tử Quân sau khi nghe hết, lòng đầy thù hận, anh chỉ biết Thanh Ca bán đi trinh tiết vì cứu bố, biết cô ám ảnh chuyện mất đi đời con gái.
Thế nhưng, anh có nào ngờ, Trương Thiếu Kiên đường đường là một Thượng tướng lại hèn hạ tới mức, cưỡng đoạt xong còn không trả đủ tiền cho cô, hắn đâu có nghèo khổ gì mà lại độc ác với một cô gái đáng thương.
Càng nghĩ Tử Quân càng điên tiết, anh đứng bật dậy làm Thanh Ca hoảng sợ.
" Chị ở yên đây...tôi đi xử hắn...!" anh gằn giọng, cơn cuồng nộ lên đỉnh điểm.
" Tử Quân...!" Thanh Ca vội ôm chặt lấy người anh, ngăn không cho anh đi.
Cô ĩ ôi, cầu xin anh.
" Tử Quân, đừng làm vậy...hôm nay là ngày quan trọng, còn có rất nhiều người ở bên ngoài...
Đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng danh tiếng cậu...!"
" Vậy để kẻ khác làm ảnh hưởng danh tiếng chị sao ? " Tử Quân bỗng quát lớn.
Rồi, anh quay người ôm chặt lấy Thanh Ca, giọng run run.
" Tôi...tôi không quan tâm danh tiếng của tôi...tôi có năng lực, có tiền, có quyền không sợ bản thân sẽ thất bại...
Nhưng...Thanh Ca, tôi không cho phép kẻ khác nhục mạ chị...!"
Tử Quân xiết chặt vòng tay, Thanh Ca nghe được những lời ấm áp, tim cô càng đau hơn, cô biết Tử Quân thương cô rất nhiều, anh làm tất cả cũng vì cô.


Nhưng chuyện này điều do cô mà ra, làm sao có thể để Tử Quân vì cô mà hủy hoại danh tiếng.
Thế rồi, cô ôm chặt anh, vì anh, liều mình đưa ra quyết định mà bản thân vốn chưa từng dám làm, cô cố nói ra những lời khó khăn.
" Tôi quên rồi...Tử Quân...hắn là quá khứ...tôi đã quên rồi...
Từ giờ tôi chấp nhận cậu...
Chúng ta...yêu nhau đi...!"
Câu nói như sét đánh ngang tai, Tử Quân bất ngờ, cứ như anh bị sát đánh đến mức lãng tai, vội đẩy Thanh Ca ra, ngờ vực hỏi lại lần nữa.
" Thật ư ? "
Khi thấy cái gật đầu bẽn lẽn của Thanh Ca, mọi sự tức giận vừa nãy biến mất một cách thần kì, anh mừng rỡ nhấc bỗng Thanh Ca lên cao.
" Là thật ?
Thanh Ca, chị không dối lòng chứ ? " anh hô lớn, trên khuôn mặt điển trai còn pha hẳn một nụ cười khó tả.
" Không ! " Thanh Ca đáp, một cách chắc chắn.
Câu nói của cô làm Tử Quân càng thêm vui sướng, anh đưa người Thanh Ca xuống, khẽ hôn lên vầng trán nhỏ, thỏ thẻ.
" Hoa Thanh Ca !
Chị phải nhớ, cơ thể chị chỉ có một mình tôi, đừng để bất kì ai lôi chuyện quá khứ ra đe dọa...
Chúng chẳng còn giá trị đâu ! "
Thanh Ca khẽ gật đầu, cười khổ, không hiểu sao nước mắt lại tuông trào, cô ôm chặt Tử Quân khóc lớn.
Anh không giận dữ nữa, không gạt nước mắt cô, chỉ vuốt lên tóc cô, nhỏ giọng an ủi.
" Khóc đi...hết lần này thôi...!"
Rồi, anh lại đẩy cô ra, đặt nụ hôn trìu mến lên má cô lần nữa, dặn dò.
" Chị mệt rồi...nghỉ ngơi đi...
Bên ngoài tiệc chưa tàn, tôi đi rồi sẽ quay lại với chị sau nhé ! " anh xoa đầu, bồng Thanh Ca trở về giường, đặt cô ngồi gọn trên đó.

Nước mắt trên khuôn mặt nhỏ không rơi nữa, Thanh Ca hiểu chuyện không giữ Tử Quân.
" Cậu yên tâm...đi đi...tôi sẽ ngoan ngoãn " cô cất giọng dịu dàng.
Khóe miệng Tử Quân khẽ cong, vội quay bước, Thanh Ca bất ngờ lại gọi anh.
" Tử Quân...!" cô hít lấy một hơi thật dài, mỉm cười với anh.
" Đừng làm lớn chuyện nhé ! " cô cố ý nhắc nhở.
Tử Quân trừng trừ vài phút, gật đầu, rời khỏi đó, nhanh chóng quay lại buổi tiệc.
Ánh mắt anh lại lảng vảng tìm kiếm Trương Thiếu Kiên, hắn đang tán gẫu với các khách mời khác, Tử Quân không tiện gặp hắn lí luận, anh đành phải tiếp tục tiếp chuyện với những người khác.
Dù là trò chuyện xã giao, miệng cười tươi như hoa nhưng nội tâm anh lại hỗn độn, lo lắng cho Thanh Ca vô cùng, anh lo cô suy nghĩ lại khóc, buồn tủi trong phòng một mình.
Kim đồng hồ xoay tròn, khi điểm đúng 11h đêm, buổi tiệc cũng kết thúc, khách mời lũ lượt ra về, từng người từng người bước ra khỏi sảnh lớn.

Người cuối cùng là Trương Thiếu Kiên, điệu bộ nghênh ngang bước tới chỗ Tử Quân đang đứng cạnh Đào Hoa Âm.
" Tiêu Tổng, Tiêu phu nhân, cảm ơn vì đã mời tôi đến buổi tiệc này nhé !
Tôi rất mong sẽ được hợp tác với hai vị trong tương lai...!" hắn cúi người, giọng cung kính nhưng lại pha ẩn ý tà ác.
Vì có mẹ ở bên cạnh, Tử Quân không dám nổi nóng, anh sợ bà biết chuyện Thanh Ca thất thân sẽ bắt anh li hôn, anh ngậm cục tức đáp trả Trương Thiếu Kiên.
" Không có gì, vinh hạnh khi được đón tiếp anh Thượng tướng Trương...!"
Cả hai bắt tay nhau, ánh mắt như tia điện truyền qua nhau, Đào Hoa Âm tinh mắt, nhìn ra cả hai ghét nhau, bà im lặng không nói.

Đợi đến khi Trương Thiếu Kiên rời đi, bà cũng lên xe về nhà như không hề biết gì.
Tuy nhiên, bà lại âm thầm cho người điều tra thân phận của Trương Thiếu Kiên đối với Tử Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận