Ánh mắt mọi người đột nhiên rơi trên người lão Thiệu, Thiệu Hành sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Tư.
Vừa rồi sau khi nhận được tin nhắn của Tát Ách · Dương, anh vẫn luôn dùng dư quang chú ý đến chuyển động của ông lão, khi nhìn thấy thư, phản ứng của ông không quá lớn, sau khi xem video, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhưng bởi vì biến hóa quá nhanh, Sở Tư không thể phân biệt được cảm xúc chứa đựng trong đó.
Ánh mắt ông lão vẫn rơi trên đoạn phim, thẳng đến giây cuối cùng mới kiệt sức cụp mắt. Ông ngồi vào cạnh bàn, hai tay nắm chặt thành bàn, ngón tay cái vô thức mò mẫm khớp ngón trỏ, hồi lâu sau đột nhiên nói: “Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ…… Trước khi cô gái này xảy ra chuyện, thật ra ta còn không biết dưới bề ngoài bình lặng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc thì cục y tế, bộ phận tác chiến và cả viện nghiên cứu trực thuộc Quân bộ đều không phải là một tuyến. “
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lắng nghe trong im lặng.
“Đó là… mùa hè năm 5654, vì cái chết của Tạp Bối Nhĩ, Quân bộ xuất hiện một lần nội loạn, vào thời điểm đó, một số trung tướng đã tham gia vào cuộc thực nghiệm. Sau đó thực nghiệm đã bị dừng khẩn cấp, những người tham gia được bí mật xử lý, các trung tướng bị liên lụy cũng từ chức, sau này thăng chức cho một nhóm người trẻ hơn. Sự việc này chưa bao giờ được đưa ra mặt vì có quá nhiều người tham gia, nhưng việc thanh lọc nội bộ quả thực rất mạnh, quan chỉ huy Phùng có thể vẫn có một số ấn tượng về vụ chuyển nhượng quy mô lớn đó.” Lão Thiệu thấp giọng nói.
Tề Nhĩ Đức · Phùng sửng sốt “A ——” một tiếng, gật gật đầu lại lắc lắc đầu, “Cơ chế bảo mật của Quân bộ quá cao, chúng tôi cũng không thể vượt qua tổ chức để tiếp cận quá sâu… Không ngờ lại như vậy……”
“Vì vậy, sau lần đó chúng tôi đều nghĩ rằng mọi chuyện đã gần kết thúc. Tất nhiên, một số người không tin, họ khẳng định việc dọn dẹp chưa kỹ lưỡng. Lúc đó, tôi vẫn còn tin tưởng mù quáng Quân bộ không phải trong số họ.” Lão Thiệu nói tiếp, “Không ngờ chưa đầy năm năm sau, tôi lại nghe tin về nhóm thực nghiệm, nên một trung tướng Quân bộ đã bắt toán biệt kích sao chép tổ của họ. Đây là lần thứ hai… và lần này, làm chúng tôi nhận ra rằng thực nghiệm này có thể liên quan đến nhiều người hơn chúng tôi nghĩ trước đây và thậm chí là những vị trí cao hơn. “
“Quyền lực cao hơn nữa?” Thiệu Hành nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, “Liên lụy lúc trước đã đạt đến cấp trung tướng, lại cao…”
Lão Thiệu im lặng một lúc rồi gật đầu, “Vì vậy, đây là trận chiến gần như không có cơ hội phân thắng bại, kiến nghị ban đầu của Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ là đúng, cứng đối cứng sẽ không có kết quả như mong muốn, chỉ có thể đi đường vòng mà lưu lại một đường lui.”
“Vậy cô ấy có thành công không?”
“Ban đầu chúng tôi nghĩ cô ấy không thể thành công.” Lão Thiệu ngước mắt lên nói, “Nhưng sau đó chúng tôi tìm thấy thứ gì đó trong tay một học sinh của cô ấy”.
“Thứ gì?” Sở Tư hỏi.
Lão Thiệu rũ mắt xuống, thở dài nói: “Ta giữ lại một bản mang về phòng.”
Thiệu Hành đột nhiên hiểu ra: “Vậy cha trước kia trốn là vì để lại đồ?”
Ông lão dừng lại một lúc, gật đầu.
“Vậy con cùng với cha đi lấy nó.” Thiệu Hành nói.
Ông lão đè lại cổ tay anh, trịnh trọng nói: “Chờ.”
Thiệu Hành theo bản năng liền gật đầu.
Tuy rằng anh cả ngày “Ông già” dài “Ông già” ngắn, nhưng trên thực tế trong xương cốt vẫn có chút sợ lão Thiệu. Kỳ thật cũng không thể nói là sợ, xét cho cùng là bởi vì khi còn nhỏ bị lão Thiệu xử phạt không ít, ông lão khi còn tráng niên khí tràng thực thịnh, nghiêm mặt thì ai cũng đều có điểm sợ. Thiệu Hành từ khi biết đi đã được thúc giục phải giải quyết mọi thứ mà bản thân có thể tự giải quyết, không cần mong đợi ai đó giúp đỡ, giống như sống trong trại quân đội.
Nhiều năm qua, ông lão xây dựng ảnh hưởng rất nặng, dẫn tới hiện tại đột nhiên nghiêm túc, Thiệu Hành vẫn là có chút phản xạ có điều kiện.
Khi anh ta định thần lại muốn nói: “Không, còn chờ cái gì nữa”, ông lão đã rời khỏi cửa Trung tâm Chỉ huy.
Âm thanh chấn động của máy truyền tin lại vang lên, Sở Tư cúi đầu liếc nhìn màn hình trên tay, Đường gửi tin nhắn sắp kết nối, cổng 17 chuẩn bị mở. Sở Tư hướng Tát Ách · Dương gõ bàn.
“Vậy thì tôi sẽ đi trước một bước.” Tát Ách · Dương chớp mắt với Sở Tư, tùy ý bắt tay những người có mặt, bước ra khỏi Trung tâm Chỉ huy.
“Dương tiên sinh làm sao vậy?”
“Đi giúp tôi kiểm tra máy bay.” Sở Tư hướng phía Kiệt Ngân nói, “Sắp xếp cho máy bay cá nhân của tôi đậu ở kho gần cổng 11, lát nữa nếu Dương tiên sinh không quen lấy gì ra thì đừng ngăn trở, cũng không cần kinh động những người khác. Ngoài ra, cổng 17 sẵn sàng kết nối với người của tôi đang đến đây.”
Nói xong, anh lại hướng Thiệu Hành nói: “Bây giờ phái một đội truy kích gồm 100 người, cũng không cần kinh động những người khác, sau khi nhận được lệnh liền rời khỏi cổng 17.”
Thiệu Hành sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Sở Tư vỗ vỗ vai anh ta: “Làm theo đi, đợi lát nữa đội truy kích ra ngoài anh sẽ biết, biết quá sớm sợ anh không hạ thủ được.”
Thiệu Hành: “…?????”
Là một người sắp nghỉ hưu, Tề Nhĩ Đức · Phùng ngày thường thân ở hoàn cảnh tương đối hài hòa hơn nhiều, quanh năm suốt tháng ở dưới, vẫn hơi khó chịu với sự tréo ngoe của Quân bộ, trong lúc nhất thời có điểm phản ứng không kịp. Ông ngồi suy tư một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi Sở Tư: “Vậy tình hình thế nào, trưởng quan?”
Sở Tư nhớ tới bọn họ chưa đọc bản dự thảo, còn có một số chuyện không rõ ràng, cho nên giải thích một chút: “Trước đó chúng tôi đã chặn được một chút thông tin, cho thấy trong Tinh tế trăm năm đại hỗn loạn, nhóm nghiên cứu thuộc Quân bộ vì lý do nà đó đã giới thiệu công nghệ thu nhỏ thời gian của Bạch Ngân Chi Thành, bắt đầu nghiên cứu các thí nghiệm về thời gian. Khẩu hiệu về mặt sáng là tạo ra một thế giới không bị giới hạn bởi thời gian, tiền thân là kế hoạch bất tử được đề cập trong mật thư, sau đó được đổi tên thành Kế hoạch ma quỷ. Toàn bộ cuộc thử nghiệm có sự tham gia của nhiều tướng lĩnh Quân bộ cấp cao. Tất nhiên, tôi nghi ngờ Tổng Lĩnh Chính phủ, bao gồm cả Tòa nhà An ninh chúng ta, không hoàn toàn sạch. Đi sâu hơn nữa, trực tiếp liên quan đến Bạch Ngân Chi Thành.”
Anh nhếch khóe miệng: “Dính dáng đến Bạch Ngân Chi Thành thì có thể là chuyện tốt gì sao? Hơn nữa, phương pháp được sử dụng trong thực nghiệm này cực kỳ cực đoan, vừa rồi trong video Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ tiểu thư hẳn đã từng là người phản đối nhóm thực nghiệm này, về việc nhận ra vấn đề khi đang trong quá trình thực nghiệm, hay nhóm thực nghiệm nhập cuộc với tư cách nằm vùng thì hiện tại vẫn chưa biết, nhưng dù là cái nào đi chăng nữa thì cái kết cũng thật ớn lạnh như trong video. Ngoài ra, tất cả các thí nghiệm ở giai đoạn giữa và cuối của nhóm hầu như đều được áp dụng trực tiếp cho trẻ nhỏ. Tỷ lệ thành công trên lý thuyết là 0,0037%. Tính đến lần sao chép ở hang ổ thứ hai mà lão Thiệu đề cập vừa rồi, họ đã tạo ra một sản phẩm được gọi là thành công và 12 bán thành phẩm. Nhân tiện, tính xem có bao nhiêu người đã chết trong khoang thực nghiệm để mở đường cho sản phẩm thành công và bán thành phẩm này.”
“Không nói đến việc thực nghiệm lần này sẽ gây ra bao nhiêu hậu quả khôn lường.” Anh dừng lại một chút, gõ nhẹ vào màn hình trầm giọng nói: “Còn tùy thuộc vào biểu hiện của Quân bộ và Bạch Ngân Chi Thành, mục đích thực nghiệm chỉ sợ căn bản hơn thế này nữa.”
“Vậy những chuyện kỳ lạ gần đây, chẳng hạn như sự xuất hiện đột ngột của Thiên Nga Đen… đều có liên quan đến thực nghiệm này sao?” Thiệu Hành lẩm bẩm, “Bảo sao những thứ từ lúc đó lại có thể xuất hiện vào lúc này.”
Kiệt Ngân tiếp lời: “Thảo nào khoang Thiên Nga Đen kỳ dị như vậy.”
Khi Thiệu Hành lẩm bẩm câu nói đó, trong lòng Sở Tư chợt lóe lên một chút… Cảm giác kỳ lạ, anh luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một số thông tin rất quan trọng, nhất thời không nhớ ra được.
Anh cau mày, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Quân bộ và Bạch Ngân Chi Thành…” Mấy người Tề Nhĩ Đức · Phùng vẻ mặt u sầu.
“Đây quả thực là một vấn đề khó có thể bỏ qua, nhưng tôi không nghĩ tư thế của bọn họ thực sự giống như sẵn sàng tấn công ngay lập tức.” Sở Tư nhớ lại bản đồ sao, giơ tay lên khoanh vùng khoảng không, “Cảm thấy giống như một vòng tròn xung quanh đang chờ đợi gì đó?”
“Chờ cái gì?”
“Đều có khả năng.” Sở Tư suy đoán, “Ai đó, thứ gì đó, hoặc một thời điểm nhất định nào đó. Nhưng mặc kệ có vấn đề gì kỳ lạ, khi hành tinh của chúng ta sụp đổ, Bạch Ngân Chi Thành không ngay lập tức lao vào mà kiên nhẫn chờ đợi? Nhìn kỹ bản đồ sao chiến lược này, trong khi bọn họ đang bao vây toàn bộ khu vực giải cứu của chúng ta, họ cũng che chắn sự can thiệp từ các hành tinh khác khỏi đường cảnh giới.”
Khó trách bọn họ trước sau không gặp phải những hành tinh khác lợi dụng cháy nhà hôi của, cũng như chưa từng gặp phải Bạch Ngân Chi Thành tập kích. Càng nói Sở Tư càng cảm thấy những dị thường khác nhau mà anh gặp phải trước đây đã được giải thích trong giả thuyết này.
Nhưng Bạch Ngân Chi Thành kiên nhẫn chờ đợi cái gì…
“Thí nghiệm thời gian?” Thiệu Hành nói, “Ý tôi là bọn họ chờ đợi cũng phải liên quan đến thí nghiệm thời gian, chẳng hạn như chờ đợi một kết quả thực nghiệm nào đó? Hay là chờ đợi một quá trình thực nghiệm nào đó?
Sở Tư gật gật đầu, “Cho nên có một câu hỏi quan trọng —— Giai đoạn nào của cái gọi là thí nghiệm thời gian đã được thực hiện. Đây là tình huống bây giờ ——” Anh chỉ vào biểu đồ sao tiếp tục: “Tôi e rằng câu trả lời không dễ chịu như vậy, phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. “
“Vậy bây giờ chúng ta ——”
“Tôi đang tìm câu trả lời.” Sở Tư bình tĩnh nói, “Trước tiên tìm câu trả lời lại đúng là bệnh hốt thuốc, khẩn cấp không có nghĩa là muốn loạn chạy chữa.”
Anh cầm điều khiển lên, chỉnh lại màn hình thủy tinh của phòng họp trở nên trong suốt, đứng bên trong có thể trực tiếp nhìn thấy màn hình giám sát cực lớn. Anh yêu cầu giám sát viên tập trung theo dõi hai địa điểm —— Cổng 11 và cổng 17.
Thời điểm rất tình cờ, ngay sau khi cắt xong, máy bay của Đường đã kết nối thành công với Bạch Lang Hạm ở một đầu cổng, vì phải mất một lúc nên cảnh vệ cổng bận chuyển máy bay của Đường từ điểm nối đến Bạch Lang Hạm, cùng lúc đó, những người do Sở Tư phái tới đang dẫn Đường đến Trung tâm Chỉ huy. Toàn bộ cổng 17 hơi lộn xộn vì lượng người quá đông.
Đúng lúc này, một bóng người vụt qua góc giám sát, không để ý cũng không thấy.
Sở Tư hiểu rõ mà cầm lấy máy truyền tin, gửi một tin nhắn khác đến Tát Ách · Dương. Tin nhắn vừa được gửi đi thành công, cổng 11 xuất hiện chiếc máy bay thuộc Sở Tư, không cần phải nói, có Tát Ách · Dương trong buồng lái, điều rất lạ là một chiếc máy bay khác đã được bắt vít đồng thời phía sau chiếc máy bay độc quyền của Sở Tư.
“Đó là… Thiên Nga Đen?” Kiệt Ngân ngạc nhiên hỏi, “Thiên Nga Đen mà chúng ta đã kiểm tra sao?”
“Đúng vậy.” Sở Tư gật gật đầu.
Tát Ách · Dương một người đồng bộ điều khiển hai chiếc máy bay âm thầm trượt ra khỏi cổng 11, không bị cản trở, vừa ra cổng lập tức mở ngay lớp vỏ tàng hình và thiết bị chống radar cao cấp nhất trên máy bay cá nhân của Sở Tư.
Cổng 11 từ từ đóng lại phía sau, đoạn video giám sát đột ngột nhảy lên, để bên trong của một chiếc máy bay, Tát Ách · Dương ngồi trong buồng lái, thản nhiên cà lơ phất phơ trước camera thủ thế OK.
Mọi người có mặt đều có điểm ngốc, “Dương tiên sinh làm gì vậy?”
Sở Tư nói: “Tôi nói, đi truy tìm đáp án.”
Anh nghịch máy truyền tin trong tay, màn hình vẫn ở giao diện trao đổi tin nhắn với Tát Ách · Dương, hai mục trên cùng là nội dung mà Tát Ách · Dương đã gửi trước đó cho anh:
Cái thứ nhất ——
Không cần tên ngốc đệ của anh nhìn chằm chằm, tôi đã tìm thấy tín hiệu giúp anh rồi -—— Cha của tiểu bạch kiểm kia. Khi bước vào cửa Trung tâm Chỉ huy, tôi đang gửi tin nhắn cho mọi người.
Cái thứ hai ——
Đã chặn được nội dung tin nhắn của ông già: Cổng 17, chờ.
Tiếp theo Sở Tư trả lời bằng một dấu chấm câu, tỏ vẻ đã biết.
Tát Ách · Dương trả lại hai từ: Phần thưởng.
Sở Tư đang bận sắp xếp mọi người phối hợp hành động, không kịp trả lời.
Nhưng dù thế nào đi nữa, có một chuyện rất rõ ràng —— Lão Thiệu là người nhận được tín hiệu của Pháo đài Ba Ni Bảo, và có thể đã phụ trách quá trình quan sát Long Trụ trên Bạch Lang Hạm. Lúc này đang liên hệ với người phía sau, muốn hội hợp.
Lúc này hội hợp kỳ thật cũng không phải là một bước đi khôn ngoan, thay vì để ông lão gặp người có nguy cơ bị phát hiện, khẳng định không bằng để ông lão tiếp tục ở lại Bạch Lang Hạm, rất có thể bọn họ có một số việc cần thiết muốn lão Thiệu tự mình tham dự.
Lão Thiệu không giỏi gì hơn những thứ trong lĩnh vực chuyên môn của mình, y sinh, hay liệu pháp cơ học thông minh… Những nội dung như vậy dễ gợi nhớ đến thí nghiệm thời gian kia.
Mặc kệ lão Thiệu và những người khác thiện ý hay ác ý, hoặc đứng về phía ai, miễn là bọn họ cùng trụ, rất có thể sẽ biết được phát triển mới nhất của thí nghiệm thời gian, và đó là câu trả lời mà Sở Tư cần bây giờ.
Tát Ách · Dương sau khi OK xong, liền duỗi thẳng chân dài đổi vị trí, quay đầu liếc nhìn màn hình điều khiển, nhắc nhở Sở Tư: “Trưởng quan, chuyến này thành công tôi muốn thưởng.”
Sở Tư chuyển giám sát sang chế độ đối thoại hai chiều nói, “Có thể, anh nhìn trúng vị trí nào rồi sao?”
Tất nhiên anh hiểu cái gọi là phần thưởng của Tát Ách · Dương đều là thứ bát nháo gì, nhưng vẫn bình tĩnh tránh đi.
Tát Ách · Dương nghiêm nghị nhíu mày, mím môi suy nghĩ một lát, phối hợp nói: “Phó quan chỉ huy thì sao?”
Tề Nhĩ Đức · Phùng và ba vị phó quan chỉ huy khác: “…………………………”
Sở Tư cười một chút: “Phải xem biểu hiện của những người khác thế nào đã?”
Tát Ách · Dương khịt mũi: “Keo kiệt, thế còn tổng đội trưởng lực lượng an ninh, cao hơn tiểu bạch kiểm một bậc.”
Thiệu Hành: “…………………………”
Sở Tư cư nhiên thật sự ôm cánh tay quay đầu nhìn Thiệu Hành: “Phản đối sao?”
Thiệu Hành: “…” Con mẹ nó tôi có thể nói phản đối trước mặt Tát Ách · Dương tiên sinh sao!
Sở Tư lại quay đầu nói: “Tôi phản đối.”
Tát Ách · Dương nhướng mày.
Thiệu Hành: “…” Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy càng thêm xui xẻo.
Khi nói chuyện, Sở Tư lại nhìn giám sát ở cổng 17, “Hình ảnh này đã kéo dài một phút, phải không?”
“Cái gì? Sao lại thế này?!” Kiệt Ngân sửng sốt, “Giám sát có vấn đề?”
Thiệu Hành cũng sửng sốt, “Sao vậy? Còn có người dưới mí mắt chúng ta mạo hiểm xằng bậy à?!”
Giám sát viên hoảng loạn thử cắt góc máy ảnh, lúc này mới phát hiện cư nhiên bị người bất tri bất giác thay đổi hình ảnh, một cảnh bình thường đã được tạo ra. Khi giám sát viên vội vã loại bỏ vấn đề và di chuyển đến cổng 17, toàn bộ cổng không còn bất thường nữa, cảnh vệ đã đưa máy bay của Đường lại xếp hàng ở cổng.
Sở Tư hướng Thiệu Hành nói: “Đội truy kích anh điều đi ở đâu? Đuổi theo từ phía trước cổng 17.”
Thiệu Hành một bên gọi trăm người đội truy kích lên đường ngay lập tức, một bên quay đầu đầu hỏi Sở Tư: “Tôi có linh cảm không tốt, đang đuổi theo ai vậy??”
Sở Tư bình tĩnh nói: “Cha của anh.”
“Cái gì?!!!” Thiệu Hành suýt nữa thở gấp.
Sở Tư nói: “Anh không phát hiện ông ấy đi lấy đồ, không hề trở lại sao?”
Trăm người đội truy kích lập tức lên đường từ cổng 17, tất cả đều được che đậy bằng lớp vỏ bọc vô hình. Đoạn video giám sát được chuyển lại, toàn bộ màn hình lớn bị chiếm đóng bởi bốn cảnh —— Bên trong chiếc máy bay do Tát Ách · Dương điều khiển, ống kính bên ngoài của chiếc máy bay, bên trong chiếc máy bay do đội trưởng đội truy kích điều khiển, và ống kính bên ngoài.
Tát Ách · Dương dẫn đầu mở miệng nói: “Tỏa định, đoán không sai, tổng cộng gần trăm Thiên Nga Đen, hệ thống máy bay của anh cải tạo rất tốt, hiệu suất cực kỳ cao. Tôi chuẩn bị đem Thiên Nga Đen thả ra, tham gia vào đội ngũ đó, anh nói thế nào?”
Sở Tư nói: “Đừng quá vênh váo, đồng bộ tọa độ cho đội truy kích.”
“Gần một trăm Thiên Nga Đen?!” Tề Nhĩ Đức · Phùng nói, “Lão Thiệu muốn làm cái quái gì vậy? Chuyện này… Chẳng lẽ… Không thể nào?! Hơn nữa bên kia là ai? Tại sao lại đem Thiên Nga Đen đào ra dùng?”
“Vị trí của lão Thiệu hiện tại không dễ nói, tôi hy vọng là khả quan. Về phần người tiếp ứng… Ai biết được, đợi đến khi bắt kịp xem thực hư thế nào.” Sở Tư thuận miệng đáp.
Nhưng sau khi nói xong, anh đột nhiên dừng lại. Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến nữa —— Anh vẫn cảm thấy dường như mình đã bỏ sót một thông tin mấu chốt nào đó, có thể là một hành động nào đó, có thể là một câu nói nào đó… Anh cảm thấy rằng mình hẳn là nhớ rõ, như thể đã tới bên miệng rồi, lại như thể cùng anh phân cao thấp, không bắt được.
Đến tột cùng nó là gì…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...