Đường “À” một tiếng, nói: “Một tín hiệu không xác định đã xuất hiện ở Pháo đài Ba Ni Bảo.”
Lời này rất ngắn gọn, hơi ngắn gọn quá, không biết vừa rồi có bị ảnh hưởng bởi giọng điệu của Sở Tư không.
“Tín hiệu không xác định? Ý cậu là? Nguồn? Ở đâu?” Sở Tư tsk một tiếng, “Nói rõ.”
“Là thế này trưởng quan, trước đó liên lạc với ngài, chẳng phải chúng tôi đang dọn dẹp lần cuối sao? Vốn không cần phải theo dõi gì đó, vì phòng ngừa những rắc rối không đáng có và rò rỉ dữ liệu, các thiết bị trên Ba Ni Bảo trước khi những người khác đến đây đã đóng cửa.” Đường giải thích,” Nhưng… Bệnh nghề nghiệp ngài cũng biết đấy, chúng tôi đã hoàn thành việc bàn giao với đội an ninh do đội trưởng Thiệu cử đến, khi chúng tôi ra máy bay, đã khảo sát khu vực xung quanh và tình cờ phát hiện ra nó, khả năng mã hóa của hai tín hiệu tương đối cao, nhưng nói thế nào nhỉ… Kiểu mã hóa tương đối kỳ quái.”
“Ý là gì?”
“Miêu tả cái này thế nào đây, chính là… kỹ xảo tương đối cũ.” Đường rối rắm nửa ngày mới nghẹn ra hình dung như vậy, cuối cùng cuối cùng bất chấp tất cả nói, “Dù sao ý tứ này không phải là vấn đề, vấn đề là nguồn của tín hiệu, ngay bên trong Pháo đài Ba Ni Bảo, chúng tôi chỉ bắt được một trong số chúng, ngài đoán xem đến chỗ nào? “
Sở Tư hừ một tiếng: “Nói thẳng!”
“Bạch Lang Hạm!” Đường đáp.
Sở Tư sửng sốt: “Bạch Lang Hạm? Cậu xác định không phải từ máy truyền tin vệ binh sao?”
“Hai tín hiệu đó bị lẫn trong mớ tín hiệu liên lạc của lực lượng an ninh, nếu không phải tâm nhãn của tôi lâu dài, có lẽ đã bỏ qua rồi”, Đường ngữ khí còn hơi có chút đắc ý.
Sở Tư hỏi: “Nội dung mã hóa có giải được không?”
“Đang giải, tuy rằng có chút phiền phức nhưng hẳn cũng nhanh thôi.” Đường bên kia không nghe thấy tiếng gõ phím, có vẻ như đang bận bẻ mã.
“Còn tín hiệu kia thì sao? Cho tôi ước lượng sơ bộ đi.” Sở Tư trầm giọng nói.
Bên cạnh Đường truyền đến giọng Cái Y: “Ai —— Kim! Người anh em! Anh đi đâu vậy, nếu không bận thì đến giúp tôi… Đè lại nơi này, đúng.”
Sở Tư đang muốn hỏi bên kia đang làm gì, Cái Y đột nhiên nói: “Được rồi, chính là nó! Đường! Nói với trưởng quan rằng phạm vi khác đã được xác định đại khái, chúng ta chỉ tìm kiếm các mục tiêu có thể có trong phạm vi đó, tìm thấy hai máy bay quân sự, còn có một tàu tuần tra tinh tế, nếu không sai thì nó đến từ Bạch Ngân Chi Thành.”
Máy bay quân sự? Tàu tuần tra tinh tế của Bạch Ngân Chi Thành?
Theo tin tốt trước đó từ Quân bộ, tàu tuần tra của Bạch Ngân Chi Thành lẽ ra phải được dẫn đến khu vực sao β, đội đánh lén bên Quân bộ theo lý mà nói cũng nên trở về địa điểm xuất phát. Làm thế nào nó có thể xuất hiện trong phạm vi một lần nữa.
Tàu tuần tra tinh tế quay đầu lại trong thời gian ngắn như vậy, hay là đội đánh lén vẫn chưa rời đi? Hay… tin tốt trước đó của Quân bộ khác với tình hình thực tế?
Sở Tư gõ ngón tay lên bàn vài cái, trầm ngâm một lát rồi nói: “Đường, cậu phân chia công việc ở đó, để Cái Y bọn họ tiếp tục phối hợp với đội an ninh ở Pháo đài Ba Ni Bảo, cậu qua đây một chuyến, tôi để Tát Ách bắt tất cả các tín hiệu ẩn và hiện trên Bạch Lang Hạm, cậu sàng lọc xác nhận lại.”
Đường bên kia “Đã rõ” một tiếng, lập tức lại kỳ quái mà nói thầm một câu: “Tát Ách?”
Sở Tư bình tĩnh nói: “Có vấn đề gì không?”
Nhiều năm huấn luyện khiến Đường phản xạ có điều kiện: “Báo cáo trưởng quan, không có.”
Khóe mắt Sở Tư giật giật, trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Nụ cười Tát Ách · Dương trở nên rõ ràng hơn, Sở Tư siết chặt máy truyền tin lạnh lùng nói với hắn, “Tát Ách · Dương tiên sinh, tôi khuyên anh tốt nhất không nên một tấc lại muốn tiến một thước, trước mắt Bạch Lang Hạm do tôi định đoạt, tôi không ngại gửi cho anh một sọt giày nhỏ* đâu.”
*Đi giày nhỏ: sử dụng những ý tưởng xấu đằng sau để chỉnh người khác, hoặc sử dụng quyền hạn của mình để tìm cơ hội khiến người khác gặp rắc rối.
“Tôi thích nghe anh gọi tôi là Tát Ách hơn.” Tên lưu manh đáp mà không nghe thấy lời đe dọa.
Sở Tư không để ý tới hắn, quay đầu đi về phía cửa văn phòng, thuận tay nắm chặt nắm cửa, sau đó quay lại nhìn hắn nói: “Đừng cười nữa, theo tôi đến Trung tâm Chỉ huy.”
Tát Ách · Dương không nhúc nhích: “Gọi tên tôi đi?”
Sở Tư: “…”
“Anh có đi hay không?” Sở Tư mặt vô biểu tình hỏi.
Tát Ách · Dương lười biếng nắm một chút tóc, muốn cười nhưng không cười bước tới: “Được rồi, được rồi, đi thôi. Tôi phát hiện anh xuống giường liền không người, thân ái à.”
Sở Tư “Ồ” một tiếng, nâng lên mí mắt nhìn hắn, “Anh mới quen biết tôi sao?”
Tát Ách · Dương cứ thế mà đi tới rất gần, cúi đầu sờ lên khóe miệng, sau đó đứng thẳng nghiêm nghị nói: “Nhưng không thành vấn đề, sau này có rất nhiều cơ hội cho anh bù đắp.”
Nói xong, trực tiếp vòng qua Sở Tư nắm tay nắm cửa, mở cửa văn phòng.
Những lời phản bác của Sở Tư ngay lập tức bị lưỡi chặn lại, mặt lạnh nhạt đến có chút bất cận nhân tình bước ra khỏi văn phòng.
Các cảnh vệ một đường gọi “Trưởng quan”, càng nghe sắc mặt càng lạnh lẽo.
Khi đến Trung tâm Chỉ huy, Thiệu Hành, Kiệt Ngân và thuyền trưởng đang ngồi trong phòng họp cảm thấy cả một Nam Cực đang tiến về phía họ.
“Trưởng quan.” Vài người đứng lên chào hỏi.
Tảng băng Nam Cực trực tiếp nứt nẻ.
“Dương tiên sinh.” Những người khác trong phòng họp chào hỏi Tát Ách · Dương.
Thiệu Hành nứt.
Sở Tư hỏi ngắn gọn một vài người về tình hình, chuyển một phần của Trung tâm Chỉ huy chịu trách nhiệm giám sát tín hiệu cho Tát Ách · Dương.
Khi Tát Ách · Dương ngồi xuống ghế, Sở Tư ấn bả vai hắn khom lưng thấp giọng nói câu, “Quyền hạn của Trung tâm Chỉ huy đương nhiên rộng hơn quang não cá nhân trong văn phòng, anh xem có có thể kéo biểu đồ sao chiến lược của Quân bộ về đây không, tôi nghi ngờ rằng biểu đồ sao chiến lược mà họ đã gửi trong cuộc họp ba bên trước đó có phần khác với thực tế.”
“Chờ.” Tát Ách · Dương trả lời, tựa lưng vào ghế vỗ vỗ tay anh.
“Sao vậy?” Mấy người Thiệu Hành có thể thấy rõ đây là tình huống tạm thời.
Thực ra tâm trạng của họ lúc này nói chung là thoải mái, bởi theo họ, một khi Long Trụ khởi động bước vào quy trình đầu tiên, thì ít nhất cũng có thể đạt được một nửa yên tâm. Đôi khi tâm lý của con người luôn là như vậy, khi có chuyện, một khi mọi người quây quần bên nhau thì sẽ có cảm giác “Không phiền phức không phải rắc rối”, như thể toàn thân lập tức áo giáp vàng bất khả chiến bại.
Thấy đấy, ngay cả đám dân du cư sống trong các nhóm nhỏ cũng có một khoảng thời gian vui vẻ, phải không? Hơn nữa, mọi người trên toàn bộ hành tinh đang ở cùng nhau.
Mọi người có mặt đều sẽ có suy nghĩ này trong lòng.
Cuối cùng khi họ thư giãn, nghe thấy bất kỳ tình huống nào, đều sẽ có một chút căng thẳng.
Sở Tư đứng thẳng, ôm cánh tay dứt khoát dựa vào một bên nhìn chằm chằm màn hình, nhưng không có trả lời câu hỏi của bọn họ ngay lập tức, thay vào đó, anh hỏi Thiệu Hành trước: “Anh đã gửi bao nhiêu đội đến Pháo đài Ba Ni Bảo?”
Thiệu Hành sửng sốt một chút, “Năm đội, rút ra đội ngũ tinh nhuệ, toàn bộ đều là người của tôi.”
Sở Tư gật đầu, “Thêm hai đội nữa, đi Pháo đài Ba Ni Bảo từ trên xuống dưới kiểm tra một lần. Người của tôi ở đó vừa gửi một tin nhắn rằng một tín hiệu không xác định đã được tìm thấy ở Pháo đài Ba Ni Bảo, và một trong những hướng đi chính là Bạch Lang Hạm, mức độ nhầm lẫn tín hiệu cao, tôi để Dương tiên sinh điều tra lại.”
Anh lại hướng Kiệt Ngân nói: “Một lúc nữa mở một cánh cổng ra, sẽ có một vài người đi qua.”
Kiệt Ngân gật đầu, đi đến một bên chỉ thị cảnh vệ phụ trách thủ cổng.
Sở Tư lại quay sang thuyền trưởng, “Báo cáo tiến độ đầu tiên của đội giám sát Long Trụ đã đến chưa?”
“Mới vừa đến, đang nói chuyện.” Thuyền trưởng bảo người trong đội giám sát phát lại báo cáo, gửi tới góc màn hình, nói: “Có hơn ba vạn điểm Long Trụ, tổng thể vận hành không có vấn đề, có một chút độ trễ trong quá trình tự điều chỉnh, có thể là do ảnh hưởng của các Long Trụ khác gần đó, nhưng chương trình tự sửa chữa bắt đầu kịp thời, vì vậy tất cả mọi thứ đều bình thường.”
Sở Tư liếc qua các báo cáo giá trị thử nghiệm ở trên, lại liếc phần kết luận cuối cùng, chỉ vào một trong những kết quả phân tích về ảnh hưởng của từ trường đối với các chức năng sinh học, nói: “Cho nên cái này có nghĩa là trong 72 giờ tới, số lượng người thức dậy trong khoang đông lạnh sẽ đạt tới max trị số?”
Thiết kế ban đầu của khoang đông lạnh dựa trên sự cân nhắc toàn diện của nhiều yếu tố, nếu đặt trực tiếp thời gian làm việc cố định và để mọi người thức dậy vào một thời điểm nhất định, nó sẽ sẽ biến thành một canh bạc khổng lồ. Bởi vì không ai có thể đoán trước được thảm họa mà họ phải đối mặt sẽ kéo dài bao lâu khi khoang đông lạnh được kích hoạt vào một ngày nào đó, cho dù đó là một hay hai ngày, hoặc một hai năm, hoặc thậm chí lâu hơn…
Không ai có thể đoán trước được thời điểm đó nên không ai dám quyết định thời gian ấn định của khoang đông lạnh.
Ban đầu Viện nghiên cứu này đã xảy ra vô số cãi vã, cuối cùng suýt chút nữa phải nâng quan tài của Mông Đức · Hoắc Lợi Tư, người thiết kế Long Trụ bên cạnh lên để ấn trường, cuối cùng cũng an vị trên một phương án tương đối linh hoạt —— Theo các cơ năng trị số dao động khác nhau của sinh vật, đồng thời nối với Long Trụ.
Nói cách khác, chính là tìm sự cân bằng giữa tác động của môi trường và bản thân sinh vật, để mọi người thức dậy vào những thời điểm khác nhau, nhưng nhìn chung, họ chỉ thức dậy sau khi môi trường đã trải qua một sự thay đổi lớn.
Khi thiết lập các thông số ban đầu, các thông số của các chức viên chính phủ và quân đội khác nhau thấp hơn của người dân, tức là họ thường thức dậy sớm hơn người dân.
Thật sự là một ngoại lệ đối với loại như Sở Tư không biết nơi nào bị động tay chân.
Thuyền trưởng trước đó đã nghe báo cáo cụ thể của đội giám sát, khi báo cáo với Sở Tư thì rõ ràng hơn rất nhiều: “Đúng vậy, rất có thể phần lớn mọi người sẽ thức dậy trong 72 giờ này, chênh lệch giờ giữa chúng ta cùng người dân cũng được ước tính, khoảng 20 giờ.”
Điều này có nghĩa là họ phải giải quyết một đợt mới đánh thức nhân viên Tòa nhà An ninh hoặc các thành viên của lực lượng an ninh trong khoảng thời gian này, kiểm tra thể chất đầy đủ và đảm bảo rằng họ có thể có mặt kịp thời, sau đó hướng dẫn đầy đủ các bước tiếp theo người này đến người khác.
“Tỉnh hơi sớm một chút.” Sở Tư cau mày nhìn màn hình.
“Sớm sao?” Thuyền trưởng sửng sốt, “Không sớm đâu, chúng ta thiếu người.”
“Ý tôi không phải người của chúng ta.” Sở Tư nói.
Có nghĩa là người dân? Thuyền trưởng có chút khó hiểu: “Thức dậy vào thời điểm này thực ra rất thích hợp, bởi vì quy trình thứ hai của Long Trụ là kết nối mảnh vỡ, cũng không quá khó, hơn nữa chỉ khi tỉnh lại mới có thể bắt đầu cuộc sống không phải sao?”
“Dù sao kết nối cũng là tạm thời,” Sở Tư nói, “Hơn nữa…”
Hơn nữa, anh luôn cảm thấy có gì đó đã sẵn sàng phát động, mưa gió sắp tới.
Lợi dụng khoảng trống giữa công việc của Tát Ách · Dương, Sở Tư nói với Thiệu Hành: “Lão Thiệu vẫn đang nghỉ ngơi sao? Nếu ông ấy tỉnh thì giúp tôi đưa ông ấy qua đây được không?”
Thiệu Hành thấp giọng nói: “Tẩy não còn chưa thành công sao?”
Sở Tư tức giận nói: “Cha anh, anh còn không biết tính khí sao?”
“Ai —— Tỉnh rồi tỉnh rồi, vừa rồi còn đi loanh quanh trong Trung tâm Chỉ huy, muốn đi vào xem tình hình, ông già chết tiệt xem mình là trung tâm thế giới, tuy rằng mím chặt miệng không muốn nói gì, lại hỏi tôi rất nhiều thứ.” Thiệu Hành nói,” Tôi đi ngay bây giờ —— Ơ! Thật là trùng hợp! “
Nói được một nửa nhìn thoáng qua cửa có một bóng người, hướng Sở Tư chào rồi sải bước đi về phía cửa: “Ông già bị quyền hạn chặn ở bên ngoài.”
Lão Thiệu được Thiệu Hành đưa vào cửa, tiếp nhận xác minh an ninh ở cửa. Sở Tư nhận được một tin nhắn từ Cái Y ——
Đường đã ở trên đường, tin đầu tiên đã được giải mã, chỉ với hai từ: Long Trụ.
Tác giả có lời muốn nói: Hơi muộn ~ Xin lỗi, ngày mai tôi đi ngoại thành, có thể trở về hơi muộn, nên cố gắng cập nhật trước 12 tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...