Bầu Trời Đêm

Sở Tư cùng bọn họ im lặng nhìn nhau trong vài giây, bước đến bàn làm việc, cầm một bảng điều khiển từ xa trên bàn xoay hai vòng, không lạnh cũng không nóng nói, “Dương tiên sinh từ nhỏ đã được giáo dục quân sự bài bản——” cùng với tôi là bạn chung phòng bệnh với hắn hơn mười năm trong Viện điều dưỡng quân sự Bạch Ưng.

“Tham gia nghiên cứu, tháo rời và biến đổi các loại vũ khí chiến đấu khác nhau——” thay đổi rồi thì không chắc ai là người đối mặt với nòng súng đâu.

“Có khả năng phát hiện và chống trinh sát cực kỳ mạnh——” bị truy lùng suốt mười bảy năm mới chính thức bị bắt.

“Cùng với vô số kinh nghiệm thực chiến phong phú——” cứ nhìn vào căn cứ Hồng Phong thử xem.

“Giỏi lấy ít đối nhiều*, tuyệt địa phùng sinh** thoát khỏi hiểm nguy——” Hắn có thể thoát khỏi Thái Không Giam Ngục, thậm chí còn trà trộn vào căn cứ Tòa nhà An ninh được nữa cơ mà.

*Giỏi lấy ít đối nhiều, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là yǐ shǎo shèng duō, có nghĩa là đánh bại kẻ thù hùng mạnh với số lượng quân ít

**Tuyệt địa phùng sinh, một thành ngữ tiếng Trung, bính âm là jué chù féng shēng, miêu tả cách sống sót trong thời điểm nguy hiểm nhất.

“Giao thiệp nhiều năm với dân du cư vũ trụ, có thể lợi dụng hiểu biết của mình về bọn họ để làm trung gian——” được Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc vớt về, còn biến cả đám lang thang đó thành pháo hoa.

“Thứ cho tôi nói thẳng, lực lượng chiến đấu hiện tại của Bạch Lang Hạm còn chưa tới ba vạn, cần gấp một người như vậy ở đây.” Sở Tư mặt không đỏ, tim không đập nói một tràng dài, nâng mí mắt hướng mấy con chim nhỏ trước cửa kia nói: “Nói thử xem, cớ gì phải đem hắn đặt ở khu sinh hoạt làm gì? Tôi lãnh hắn ở đây để cho hắn ăn ngủ không được sao?”

Mọi người: “…” Thực ra nội dung cụ thể cũng không để ý lắm, nhưng xem ra cũng có đạo lý.

Những lúc Sở trưởng quan trợn mặt nói bậy, anh sẽ luôn trang bị biểu cảm và giọng nói, với phong thái cực kỳ lãnh đạm lại cực kỳ nghiêm túc chặn họng mấy người lải nhải, làm ra vẻ giống như đang đặc biệt giảng đạo lý.

“Nhưng——” Tề Nhĩ Đức· Phùng sờ bụng mỡ, suy tư một lúc rồi liếc nhìn phòng ngủ, có vẻ do dự không biết nói thế nào.

Sở Tư cầm điều khiển từ xa chỉ về hướng họ, “Các vị có phải đã quên nơi đang đứng là văn phòng trợ lý rồi không, nơi đó có phòng xép nhỏ, có thể ngủ không phải sao?”


Kỳ thực toàn bộ văn phòng của chấp hành quan bao gồm hai văn phòng bên trong và bên ngoài, sau khi vào cửa thì trước tiên là văn phòng trợ lý, trong văn phòng có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Đi qua văn phòng trợ lý mới đến bàn làm việc của Sở Tư, hai bên ngăn cách bằng một bức tường thủy tinh.

Chỗ bọn Tề Nhĩ Đức · Phùng đang đứng hiện tại là cửa vào phòng làm việc.

Hai người còn lại không dám nói gì, Thiệu Hành cười ngượng hai tiếng, xấu nói: “À, hiểu lầm rồi, chả trách chúng tôi thấy sai sai, nếu đứng ở cửa ngoài, chắc không nghĩ sai rồi. “

Sở Tư cười lạnh một tiếng: “Nghĩ sai? Sai thì sao? Tìm người bổ não xem bên trong có nước không hay gì?”

Tề Nhĩ Đức · Phùng đen mặt rồi lại đỏ lên, ông vỗ nhẹ má, như muốn làm cho não tỉnh táo lại, khụ một tiếng nói: “Nhưng mà trưởng quan, cơ sở vật chất phòng trợ lý tương đối đơn giản, để không chậm trễ, hay là tôi bố trí một phòng khác cho Dương tiên sinh ở khu văn phòng được không? “

Sở Tư muốn nói tôi muốn nó đơn giản như vậy đấy, đầy đủ tiện nghi quá không chừng có thể bị Tát Ách · Dương lợi dụng làm cái gì đâu.

“Dương tiên sinh là cố vấn tham mưu tôi tìm được.” Sở Tư nói, “Trước mắt, nghỉ ngơi đều là xa xỉ, sớm nghĩ cách cứu hành tinh khỏi tan rã ổn định sớm thì hơn, tôi yêu cầu phải túc trực suốt ngày, tùy thời điểm có thể tìm gặp Dương tiên sinh bất cứ lúc nào, ông nói xem hắn ở chỗ nào thuận tiện nhất, không phải lãng phí thời gian đi đường tới lui? Không phải ngủ cùng một chỗ sẽ tiện hơn sao? Ở văn phòng tôi là gần nhất rồi. “

Tề Nhĩ Đức · Phùng: “…”

“Hay là ở chỗ anh, Kiệt Ngân? Văn phòng đội trưởng cảnh vệ của anh cũng khá gần.”

Kiệt Ngân: “…”

Để tránh bị bắn bừa bãi, Thiệu Hành vỗ trán: “Ây da, tôi mới nhớ ra có chuyện cấp, ngài nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước đây.”

“Anh chờ đã,” Sở Tư nhàn nhạt nói, “Có chuyện gì gấp?”


“Ồ——” Thiệu Hành kéo dài giọng nói, “Quan chỉ huy Tề Nhĩ Đức · Phùng yêu cầu tôi nhanh chóng nhập thông tin của Dương tiên sinh vào cơ sở dữ liệu xanh Bạch Lang Hạm, kẻo lần sau phải nghe cửa xác minh an ninh kêu bậy, đúng rồi nói đến cái này—— “

Anh ta hướng về Tát Ách · Dương trong phòng nói: “Nhìn đầu óc tôi này, trời ạ, chính là chuyện này, dùng cơm xong phải nói với Dương tiên sinh rồi, có thể để tôi thu thập thông tin DNA được không? Sẽ nhanh thôi.”

Nghe vậy, Sở Tư theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tát Ách · Dương, nhìn thấy hắn rất thản nhiên bắt chéo cặp chân dài ngồi trên sô pha, ngón tay xoay cái ly trên bàn, giương mắt nhìn anh: “Không thành vấn đề.”

Hắn nói xong liền đứng dậy, còn làm như đang hoạt động cổ, lúc này mới đi ra, dùng cùi chỏ chống khung cửa: “Thu thập như thế nào?”

Hắn rất cao, so với Kiệt Ngân xuất thân từ đội cảnh vệ chuyên nghiệp còn cao hơn một chút, khoảng cách trước đó rất tốt, nhưng đột ngột đi đến trước mặt, chỉ cách nửa bước, lại tạo một loại cảm giác rất áp bách.

Tề Nhĩ Đức · Phùng cảm thấy ở trước mặt hắn, bản thân giống như bị cưa chân, vì thế bình tĩnh lùi lại hai bước, làm bộ nhường chỗ cho Thiệu Hành.

Thiệu Hành lấy ra một cây bút thu thập DNA quơ quơ trước mặt Tát Ách · Dương, “Không phải phiền phức như những nơi khác đâu, dùng cái này, nhưng làm phiền Dương tiên sinh xắn tay áo lên.”

Trong khi nói chuyện, anh ta thản nhiên nắm lấy cánh tay Tát Ách · Dương, đưa tay chờ.

“Được rồi.” Tát Ách · Dương trả lời một câu, định xắn tay áo lên, nhưng ngay khi lộ cánh tay mạnh mẽ của mình, hắn chợt nhớ ra gì đó dừng lại động tác.

“Hả?” Thiệu Hành chất vấn.

Tát Ách · Dương híp mắt cười một chút.


Nói thật ra, nụ cười của hắn rất lười biếng, nhưng không biết tại sao, luôn khiến người ta theo bản năng thắt chặt cơ bắp. Thiệu Hành căng thẳng một hồi mới nhớ ra mình ở trong quân đội lâu rồi, phản ứng như vậy có hơi quá mức. Nhân lúc anh ta thả lỏng, Tát Ách · Dương đã đổi cánh tay, xắn tay áo đến tận khuỷu tay.

“À, không sao.” Thiệu Hành kỳ thật muốn hỏi “Sao đột nhiên đổi tay”, nhưng lại không biết tại sao, câu ra đến miệng lại âm thầm thay đổi, anh kéo dài cây bút thu thập DNA, chạm vào điểm cao hơn khuỷu tay một chút, ấn đầu bút.

Mũi kim rất nhỏ đâm vào da rồi lại rút ra, tốc độ rất nhanh.

Sau khi thu thập DNA, Thiệu Hành lập tức lùi về phía sau gật đầu, “Như vậy được rồi, trưởng quan ——”

Anh nhìn hướng Sở Tư nói: “Vậy tôi đi trước, thằng nhóc thúi phụ trách hệ thống an ninh vẫn đang cố gắng liên lạc với Thái Không Giam Ngục, tôi qua đó xem thử.”

“Liên lạc với Thái Không Giam Ngục?” Sở Tư nghi hoặc hỏi.

Thiệu Hành: “Thái Không Giam Ngục bên kia hình như có vấn đề, trước đó chúng tôi có liên lạc với bên kia, nhưng mới vừa thông không hiểu sao lại bị cắt đứt. như thể tín hiệu bị nhiễu hay bị chặn, cho nên vẫn chưa thông báo được gì, cũng không biết bây giờ bên đó đang xảy ra chuyện gì. Hầu hết dữ liệu về Tòa nhà An ninh đều được lưu trữ và có thể nhập trực tiếp vào Bạch Lang Hạm, nhưng có một phần dữ liệu không chỉ dẫn vào là được.”

“Ý anh là…”

“Vòng Hắc Kim.” Thiệu Hành nói, “Nếu không kết nối được với Thái Không Giam Ngục, thì không thể theo dõi tình hình hiện tại của mấy quả bom hẹn giờ đó, quan chỉ huy Tề Nhĩ Đức · Phùng không lúc nào ngủ ngon”.

Khi Tát Ách · Dương nghe mấy lời này, hắn nhìn Tề Nhĩ Đức · Phùng với ánh mắt “Thật đáng tiếc” trong vài giây, làm lông tơ sau lưng ông dựng đứng.

Thiệu Hành đang nói lại nhớ tới cái gì cười một chút: “Còn nữa, khi chúng tôi lần đầu tiên tìm thấy chiếc máy bay ngài đang ở, còn nhầm tưởng đã tìm thấy tín hiệu từ Thái Không Giam Ngục nữa, quá giống đi.”

Thấy bọn họ không nhận ra đó chính là Thiên Nhãn, liền trợn mắt nói bậy: “Ngụy trang hệ thống thông minh máy bay một chút, tránh gặp phiền toái.”

Thiệu Hành chân trước vừa đi, Sở Tư chân sau cầm lấy điều khiển từ xa, nói với Tề Nhĩ Đức · Phùng và Kiệt Ngân: “Các vị tiên sinh, còn vấn gì nói với tôi nữa không?”

Hai người nhìn nhau, cùng lắc đầu.


Sở Tư gật đầu nói: “Được rồi, ai bận việc gì thì làm việc nấy đi.” Nói xong, anh ấn điều khiển từ xa, cửa văn phòng từ từ đóng lại, đem hai người kia cút ra ngoài.

“Thật khiến người ta đau đầu mà.” Sở Tư tức giận ném điều khiển xuống bàn, quay đầu chỉ Tát Ách · Dương, “Xem vòng hắc kim của anh làm chuyện tốt gì kìa!”

Tát Ách · Dương dựa vào vách tường thủy tinh, cười như không cười: “Là người được giáo dục quân sự tốt, kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại bị trưởng quan cưỡng chế bổ nhiệm làm cố vấn tham mưu, sao có thể làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy để trưởng quan không xuống đài được chứ? Không phải đã đổi tay khác rồi sao? “

Kiểu đánh giá nói bậy bạ vừa rồi bị chính Tát Ách · Dương lặp lại, còn không nói lắp một chữ, có thể thấy người này không biết xấu hổ như thế nào.

Sở Tư không thèm để ý tới hắn, nâng cằm hướng phòng trợ lý bên ngoài, “Anh trước tiên ở đó đi, đừng có phá hư cái gì, ở bên ngoài thì không nói, nhưng chỗ này là Bạch Lang Hạm.”

Trước khi các chấp hành quan khác tỉnh dậy, Sở Tư là người có quyền cao nhất trong toàn bộ Bạch Lang Hạm, thậm chí là toàn bộ Tòa nhà An ninh, không ai sánh bằng, nơi này tương đương với trại căn cứ của anh, lãnh thổ của anh.

Phá hoại trên lãnh thổ của anh, chỉ có lưu manh kia mới dám làm thôi.

Một lúc sau, Sở Tư đứng trong phòng ngủ, lấy quần áo từ túi hút chân không trong tủ ra treo lên móc, sau đó lấy áo sơmi thay cái áo đen trên người ra, anh quen mặc quần áo lịch sự, trước đây không có điều kiện gì, giờ cái gì cũng đều có rồi, tự nhiên bệnh cũ tái phát, vừa thay áo đã muốn thắt cà vạt.

Ngay khi anh chọn một cái móc trên ngón tay mình, tiếng Tát Ách · Dương lại đột nhiên vang lên, “Trưởng quan, tôi có một câu hỏi.”

Sở Tư quay đầu, “Anh còn ở đây làm gì? Không rảnh, không muốn trả lời.”

Tát Ách · Dương hiển nhiên không để ý lời anh, nói tiếp: “Trước đó khi đi qua cửa an ninh, tôi có nghe thấy một câu, trưởng quan, tại sao trong DNA của ngài lẫn cả DNA điện tử cơ học thông minh?”

Sở Tư tránh chủ đề này theo bản năng, nhưng lý do đặc biệt mù quáng: “Ai biết được, có thể bị đột biến cũng nên.”

Anh phát hiện chỉ cần đối với Tát Ách · Dương, anh đều lười đứng đắn nói xạo, cái loại này có nói láo hay nói thật cũng ném ngoài tai thôi.

“Nói chung, trưởng quan, ngài càng có ý đồ nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua, thì đó càng không phải chuyện tốt, tôi sẽ càng tò mò hơn.” Tát Ách · Dương bĩu môi nói, “Nếu tôi quá tò mò mà không có được câu trả lời, sẽ tự mình động thủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui