Đáp án phủ định này khiến Sở Tư im lặng trong giây lát, nhưng sau đó anh phản ứng lại ——
Với tính cách của lão Thiệu, ông có thể tự cắt ký ức của mình để không bị người khác biết được thông tin, ông sẽ nói với Mễ Lặc gì đó sao? Để bảo mật thông tin, ông còn tự mình canh giữ, chẳng lẽ lại để cho trợ lý của mình biết nhiều chuyện như vậy sao?
“Hoặc, đổi một cách hỏi khác.” Sở Tư suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông ấy không nhờ anh giúp khi tiếp xúc với một bệnh nhân nào đó? Hay là tránh mọi người? Bất kể là lý do gì…”
Khi nói xong, Tát Ách · Dương đang dựa cửa nhướng mi, ánh mắt rơi vào Sở Tư, một lúc sau liền nhắm lại, dùng hai ngón tay nghịch cái đĩa kim loại, như thể đang suy nghĩ gì đó.
Mễ Lặc chú ý tới một màn kia, liếc nhìn hắn, rồi nhìn Sở Tư.
Trong nháy mắt, nhất là khi anh hỏi mấy chữ cuối cùng của câu nói đó, bản thân Sở Tư cũng cảm thấy hơi… Kỳ quái, sau khi bắt gặp ánh mắt của Mễ Lặc, cảm giác kỳ quái càng thêm nghiêm trọng, một suy đoán có phần vô lý vụt qua.
“Không phải là……”
“A —— Nói đến đây tôi chợt nhớ…”
Sở Tư cùng Mễ Lặc gần như mở miệng cùng lúc, chẳng qua người trước cau mày, ngữ khí ngập ngừng, người sau lại như bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng mà, hai người còn chưa kịp nói xong, Sở Tư liền nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên một tiếng điện tử —— Tích!
Nhẹ và ngắn ngủi, giống như âm thanh của dụng cụ khi khởi động.
Sở Tư quay đầu theo tiếng động nhìn qua, liền thấy Tát Ách · Dương nâng tay lên, giữa hai ngón tay kẹp đĩa kim loại, “Tôi thử mở ra xem.”
Vấn đề tất nhiên không phải là máy dò kim loại đang bật hay tắt, vấn đề là…
Nó đang sáng lên.
Một vòng tròn ánh sáng trắng chiếu trên cạnh của toàn bộ đĩa kim loại, nhắc nhở tất cả những người đã biết kết quả phát hiện.
Trong cuộc trao đổi giữa phó viện trưởng và Mông Đức · Hoắc Lợi Tư, đã đề cập rằng đĩa kim loại lưu trữ dữ liệu do nhóm thí nghiệm thời gian đặt làm giá trị kiểm soát, một khi có một đường dao động năng lượng gần nó khớp với giá trị kiểm soát, cạnh ngoài đĩa sẽ sáng lên nhắc nhở.
Tình hình hiện tại cho thấy rõ ràng rằng đối tượng đáp ứng giá trị kiểm soát gần ngón tay mà Tát Ách · Dương đang giơ lên, hay nói cách khác —— Người chưa từng có phản ứng bài xích đã ở đây trong 5 năm, hoặc đang ở đây ngay bây giờ.
Sở Tư và Tát Ách · Dương nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa, im lặng dài như một thế kỷ.
Cuối cùng vẫn là Mễ Lặc không biết gì nói: “Hai người bị sao vậy? Thứ giống như đồng xu đó là gì vậy?”
Sở Tư trong lòng tràn đầy vớ vẩn theo bản năng trả lời, “Có thể hiểu nó như một công cụ dò tìm… Nhưng bây giờ tôi hơi nghi ngờ tính chính xác của nó.”
Tát Ách · Dương nhìn anh: “Nói thật, tôi cũng không hoài nghi lắm.”
Sở Tư cau mày: “Nhưng…”
Mễ Lặc vẻ mặt mờ mịt, “Hai người đang nói gì mà bí hiểm vậy, nghe không hiểu lắm, còn có trưởng quan vừa nói, ‘ Không phải là ——’, không phải là cái gì?”
“Không có gì, tôi bây giờ không muốn nói nữa.” Sở Tư vẫn cau mày, ánh mắt có chút chần chờ từ đĩa quay sang nhìn bác sĩ Mễ Lặc “Trước đó anh nói nhớ ra cái gì?”
“Thực ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói, nếu theo những gì trưởng quan đã nhắc trước đó, tôi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một người có vẻ phù hợp với tình huống này.” Mễ Lặc dừng một chút, lại tựa hồ có điểm buồn cười nói tiếp, “Kỳ thực chính là trưởng quan đó. Lúc trước anh bị thương nặng chuyển giao cho thầy, yêu cầu tiến hành một loạt kiểm tra tương thích cơ học thông minh, phức tạp và cao cấp hơn nhiều so với kiểm tra bình thường, tình huống của anh lại tương đối khó giải quyết, cho nên việc kiểm tra là do thầy tự làm, tự xem kết quả báo cáo”.
“Đây là chuyện bình thường, đối với loại nặng như thế từ trước đến nay đều là kiểu phương thức xử lý này. Nói chung, sau khi tự mình xem xong, thường thì ông ấy sẽ cầm báo cáo cùng tôi tán gẫu một chút, sẽ giải thích rõ ràng nguy cấp ở chỗ nào, khó giải quyết ở đâu, coi như đi học. Nhưng lần đó sau khi đọc báo cáo ông ấy không lập tức tìm tôi mà nói rằng thân thể không khỏe, nghỉ ngơi một buổi chiều, thẳng đến ngày hôm sau mới đến nói chuyện với tôi về việc phương án thảo luận cụ thể chấn thương. Hơn nữa ngày đó tâm trạng thầy có vẻ không tốt, luôn lo lắng. Khi quyết định phương án điều trị cho anh thì một số phương án đơn giản hơn đã bị thầy từ chối. Nếu là bình thường ông ấy sẽ cho tôi một lời giải thích rõ ràng nếu từ chối, nhưng lần đó ông ấy nói… “
Mễ Lặc nhớ lại, rồi lắc đầu nói: “Tóm lại là tôi không rõ lắm, thậm chí còn không hiểu. Lúc đó trông ông ấy rất tệ, nghĩ là do sức khỏe nên không hỏi nhiều nữa. Phương án được thảo luận cả đêm, cuối cùng thực hiện cái phức tạp nhất, tôi không có ý kiến gì, rốt cuộc tuy rằng phức tạp, nhưng nó có nghĩa là rủi ro nhỏ tính ổn thỏa cao.”
“Nói thật thì, xác suất sự cố của phương án đó nhỏ như ‘Đứt da tay mà chẳng may chết”, nhưng thầy lại rất lo lắng, nói rằng dùng trên người của anh không biết hiệu quả sẽ thế nào, sau đó không phải cả ngày nhìn chằm chằm anh nói muốn quan sát không cho xuất viện sao? Anh nhất định nhớ rõ chứ.”
Đương nhiên Sở Tư nhớ rõ, nhưng vẫn luôn cho rằng là bởi vì vết thương của anh quả thực quá nguy hiểm, cho nên ông lão rất để bụng, thật ra những bác sĩ và y tá khác cũng nghĩ như vậy.
Mễ Lặc nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: “Càng nói càng cảm thấy chính là trưởng quan, anh biết không, chân tay máy móc bình thường nếu dùng được thì dùng được, không dùng được thì không dùng được, màu đen hay trắng, rất ít loại tình huống như anh. Anh là người đầu tiên cần gỡ lỗi thời gian liên tục và bảo trì cơ học.”
Trước đó nói những lời này, Sở Tư còn có thể miễn cưỡng nghĩ ra cách giải thích khác, nhưng một khi từ “Thời gian” đã liên quan, anh không còn gì để nói.
Hắn trầm mặc một lát, hỏi: “Cho nên mỗi lần gỡ lỗi, thực tế là điều chỉnh cái gì vậy?”
Mễ Lặc chưa trả lời, Tát Ách · Dương đã nói trước, hắn càng hiểu Sở Tư muốn hỏi gì, “Trước kia tôi đã học hỏi từ ông già, phát hiện nửa bên máy móc thân thể sở dĩ cần được điều chỉnh, là bởi vì nó không bắt kịp tần suất tiết tấu sinh lý của em.”
“A đúng vậy.” Mễ Lặc theo lời hắn một bên khoa tay múa chân một bên giải thích nói, “Cơ thể của anh tương đương với chân trái của tôi, thân máy móc tương đương với chân phải. Ban đầu bước đi rất đều đặn, tiết tấu chính xác, dưới tình huống bình thường, chỉ cần đúng nhịp là có thể tiếp tục như thế, nhưng anh lại luôn có chút ngoài ý muốn, hết lần này đến lần khác không theo kịp, không biết có phải nhịp điệu tần suất cơ thể đột ngột thay đổi, hay thân máy móc thay đổi. Tiết tấu theo không kịp, tự nhiên sẽ không thể sử dụng, lúc này cần điều chỉnh lại cho phù hợp.”
“Tôi cũng hỏi thầy về việc này, thầy nói rằng trong cơ thể anh có một số nguy cơ tiềm ẩn về sức khỏe dẫn đến kết quả này, nhưng thầy không am hiểu lắm về khía cạnh đó, hơn nữa cũng bị thương nặng như vậy, ông ấy còn lo cơ thể anh không thể chịu đựng thêm được nữa, cho nên không dám tùy tiện nhúng tay, sợ anh gặp rủi ro. Nói phải đợi tình trạng của anh ổn định rồi mới quyết định.”
Nói xong, liền buông tay, “Chính là như vậy.”
Mặc dù lão Thiệu vẫn luôn dùng chứng bệnh để giải thích khi nói chuyện với Mễ Lặc, nhưng những lời này lọt vào tai Sở Tư và Tát Ách · Dương, đã có thể nhanh chóng ghép lại chân tướng lúc trước ——
Một nửa cơ thể Sở Tư bị hư hại không thể cấy ghép chân tay bình thường, khi được chuyển giao cho lão Thiệu để trải qua một cuộc kiểm tra thích ứng cơ học chi tiết, ông đã phát hiện con chip đặc biệt trong não anh. Từ phản hồi của con chip hoặc báo cáo, ông có lẽ đại khái đoán được chip có liên quan đến thí nghiệm thời gian, nhưng không thể tìm ra tình huống cụ thể. Cho nên không dám tùy tiện làm gì con chip, vì sợ làm tổn thương Sở Tư, nên ông chỉ có thể thảo luận lâu dài trên tiền đề đảm bảo rằng Sở Tư còn sống.
Nhưng có lẽ ông lão đã nghe được một tia bóng gió từ nhân sĩ Quân bộ mà ông tiếp xúc, nhận thức được sức hấp dẫn của Sở Tư đối với nhóm thí nghiệm thời gian, nên đã chọn cách kín tiếng, thậm chí còn lo lắng rằng mình sẽ rò rỉ thông tin không bị kiểm soát, thời điểm bị truy lùng dứt khoát cắt ký ức.
Nói trắng ra, vẫn là âm thầm bảo vệ hậu bối.
Lời của Mễ Lặc cùng với máy dò kim loại phát sáng đặt trước mặt, nếu phân tích một cách hợp lý sẽ mang lại kết quả này.
Mà Sở Tư vừa lúc lại là một người lý tính, mặc dù sự tình rơi xuống trên đầu mình, anh cũng không thể chọn bỏ qua thực tế vì cảm xúc không thể chấp nhận.
Tát Ách · Dương nhìn anh một lúc, rồi đột nhiên nói: “Bác sĩ Mễ Lặc phải không? Anh có cần ăn một chút bữa chính để chiêu đãi vị giác đã bị đóng băng lâu như vậy không, nhà hàng bên kia hẳn là náo nhiệt lắm đấy.”
Mễ Lặc sững sờ một lúc rồi hiểu ý, lập tức đứng dậy hoạt động chân cẳng nói: “Đó là đương nhiên, chỉ dung dịch dinh dưỡng thôi thì thật xin lỗi chính mình quá, tôi đi dạo, trưởng quan nếu có yêu cầu gì cứ gọi tôi.”
Sở Tư gật gật đầu, cũng đứng dậy, “Nhân tiện, tôi quên nói với anh, hiện tại chúng ta đang ở trong Thái Không Giam Ngục, khả năng sẽ gặp một số người quen mặt trong nhà ăn, nhưng đừng quá kinh ngạc, trước mắt đều là đồng lõa.”
Mễ Lặc: “… Chẳng hạn người quen mặt nào?”
Sở Tư nói: “Chẳng hạn gương mặt nhìn thấy trong lệnh truy nã nào đó.”
Mễ Lặc: “???”
Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa tỉnh lại cảm thấy thời điểm mở mắt có chút cảm động, nhưng nếu đều nói là đồng lõa, không cần đề phòng, cho nên Mễ Lặc suy nghĩ một chút nói: “Vậy tôi đi làm quen với đồng bọn trước. “
Nói xong gật đầu đi ra khỏi khoang y tế, còn rất tri kỷ đem cửa từ bên ngoài đóng vào.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, biểu tình của Sở Tư còn chưa kịp thu lại, đã bị Tát Ách · Dương nghiêng người về phía trước ôm lấy.
Không phải là kiểu ôm mang theo khiêu khích hay trêu chọc, mà mang tính chất xoa dịu, như dỗ một con mèo đang giật mình. Đương nhiên Sở Tư có thể phân biệt được ý nghĩa của cái ôm này, có chút dở khóc dở cười. Nhưng phải thừa nhận rằng lúc được bao quanh bởi hơi thở của Tát Ách · Dương, anh có thể cảm nhận rõ ràng có điều gì đó đang chìm trong tim mình.
“Tôi chỉ cảm thấy hơi… Khó tin.” Cằm Sở Tư đè lên vai Tát Ách · Dương, “Nhưng chưa đến mức phải dỗ dành đâu.”
“Tự dưng tôi chỉ muốn ôm em thôi, không có ý dỗ dành.” Giọng điệu Tát Ách · Dương vẫn lười biếng không khác gì mọi khi, cũng chính vì vậy mà khiến Sở Tư cảm thấy dường như không phải là vấn đề lớn, bất quá chỉ là đột nhiên biết trong đầu mình có nhiều thêm một con chip thôi mà.
“Nhưng thật kỳ lạ, tôi chưa từng cảm thấy thể chất của mình đặc biệt ——” Nói được một nửa, anh nhớ lại mười ba giờ đã trải qua khi treo mình trên ngọn núi phủ đầy tuyết, nửa người bị đập vụn, đông lạnh mười ba tiếng đồng hồ còn có thể sống sót, chỉ điều này thôi cũng đủ cho thấy thể chất của mình không bình thường.
Vì thế nửa câu sau mắc trong miệng, ra khỏi miệng lại trở thành một câu khác, “Tôi cũng chưa từng bị cuốn vào thời gian ——”
Lần này nói nửa vời lại lần nữa mắc kẹt —— Kể từ khi mở mắt, trên người anh có rất nhiều vấn đề về thời gian.
Sau hai lần tự vả liên tiếp, giọng điệu của Sở Tư trở nên có chút bất lực, cuối cùng vẫn miễn cưỡng rút ra một lý do: “Nhưng nếu nói không bài xích, tôi rõ ràng có chứng đau đầu rất nghiêm trọng.”
Vừa dứt lời, anh cảm thấy Tát Ách · Dương chạm vào gáy mình hai cái.
Sở Tư giễu cợt, “Anh cũng thật thú vị đó Dương tiên sinh, tôi còn chưa phát bệnh đâu, anh đụng vào có ích lợi gì không?”
“Biết đâu được” Tát Ách · Dương không quá đứng đắn trả lời.
Hắn không phản bác lý do của Sở Tư, trên thực tế trong lòng Sở Tư đã nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận —— Bất cứ ai có vật thể lạ trong đầu, đều sẽ không cảm thấy thoải mái chỗ nào, đặc biệt là vật thể lạ đang hoạt động, đau đầu chỉ đơn giản là phản ứng bình thường. Tình huống bài xích thực sự anh đã gặp qua, kết quả còn bi thảm hơn nhiều so với cơn đau đầu, chẳng hạn như mỗi ngày đều có người chết trong trại trẻ mồ côi.
Sở Tư an an tĩnh tĩnh mà bị hắn ôm trong chốc lát, nói: “Vậy nên vận may của chúng ta quả thực rất đáng kinh ngạc, vốn dĩ còn tưởng rằng người khó tìm nhất lại là chính mình, cho nên… Chúng ta đã tìm đủ rồi?”
“Ừ.”
Giọng Tát Ách · Dương nghe trầm trầm dán ở bên tai, làm người nghe kiên định cực kỳ.
Giống như cho dù muốn làm gì, đều có sự tự tin vô hạn.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi sẽ ra một chương trước, còn đoạn cuối ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...