Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Lên năm thứ ba Đại học, Lục Phồn Tinh càng bận rộn hơn. Tan học một cái là căn bản chẳng thể tìm thấy bóng dáng cô trong sân trường. Chiếc xe đạp rách của cô thường phóng vèo qua trước mặt mọi người, bạn học ở phía sau còn chưa kịp kêu “này, này”, “Phồn Tinh”, thì cô đã rẽ ngoặt, mất hút.
Sinh viên chuyên ngành sơn dầu của trường Đại học mỹ thuật hàng đầu, người nào người nấy cũng miệt mài với nghệ thuật, nhưng Lục Phồn Tinh lại là kẻ “phàm tục” nhất, cả ngày từ sáng đến tối chỉ “quần nhau” với tiền.
Trong khoa, cô có biệt danh là: Thiên hậu làm thuê bé nhỏ.
Buổi chiều, cô làm giáo viên dạy phác họa trong phòng vẽ Lạc Thần; buổi tối cô làm công việc dọn dẹp ở phòng tập thể thao gần trường, công việc mà thường chỉ có phụ nữ lớn tuổi mới làm. Ban đầu, người phụ trách phòng tập còn không tin một nữ sinh viên đại học như cô có thể chịu được nỗi vất vả này, cô nói hết nước hết cái người ta mới tỏ ý cho cô một tháng thử việc, làm không tốt thì phải cuốn gói.
Trong thời gian ra vào phòng tập, Lục Phồn Tinh không nhìn thấy người mà mình muốn gặp, cô cảm thấy hơi thất vọng.
Đã không gặp được người kia, lại còn cả ngày bị nữ quản lý của phòng tập phòng cô như phòng kẻ trộm, chỉ sợ cô có hành động không đứng đắn với những nam thanh niên đến đây. Tối nay, tâm trạng của Lục Phồn Tinh có phần bức bối, cứ bực bội đưa cây lau nhà lau đi lau lại nền nhà trong phòng vệ sinh.
Khi cô đang khom lưng ra sức lau, bỗng có người từ đằng sau đi tới. Một giọng nói ngạo mạn, trong trẻo và lạnh lùng, còn ẩn chứa vẻ sốt ruột cất lên: “Này bác gái, nhường đường chút!”
Bác gái?
Mình đang tuổi hoa thế này lại bị phái nam gọi là “bác gái”, Lục Phồn Tinh rất không vui. Cô vô thức quay người lại muốn nhìn xem đàn ông đàn ang gì mà bất lịch sự vậy. Kết quả, lúc vừa trông thấy người đó, Lục Phồn Tinh thật vô tích sự, lại nghệch mặt mất hai giây.
Anh chàng đẹp trai thế này có phải hơi quá đáng rồi không?
Trai đẹp nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung căng tràn colagen của Lục Phồn Tinh thì cũng ngạc nhiên mất một giây. Anh ta hơi nhướng mày, có lẽ không ngờ nhân viên quét dọn vệ sinh lại là một cô gái trẻ.
Vừa chạy bộ xong nên cả người anh ta toàn mồ hôi, đã không nói lời xin lỗi còn trưng vẻ mặt lạnh tanh, định vượt qua cô để đi vào tắm vòi sen.
“Nhường đường nào!”
Lục Phồn Tinh bị buộc phải nhường đường cho một anh chàng cao một mét tám mấy, chưa kể đến mặt mày như được khắc gọt, mà vóc dáng còn đẹp đến nỗi khiến người ta muốn phạm tội. Anh ta vừa tập xong, chiếc áo may ô đẫm mồ hôi dán sát vào lồng ngực, thấp thoáng nhìn thấy được cả cơ ngực căng phồng. Lục Phồn Tinh là sinh viên mỹ thuật, lúc học vẽ phác họa, cô đã từng nghiên cứu về vẻ đẹp cơ thể con người trong một khoảng thời gian. Căn cứ theo khiếu thẩm mỹ của cô, trai đẹp này có vai và eo gần đạt tỉ lệ vàng, vai rộng eo thon, khung xương rộng, cơ bắp rắn chắc, nhưng lại không mang đến cho con người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Với gu thẩm mỹ khắt khe của Lục Phồn Tinh mà nói, người đàn ông này là đứa con trai cưng của Chúa Trời.
Lục Phồn Tinh lẩm bẩm đầy bất mãn sau lưng anh ta: “Nếu tôi mà là bác gái thì anh chính là ông già.” Cô vẫn để bụng chuyện mình bị gọi là bác gái.
Trai đẹp phần nhiều đã nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm, anh ta bèn quay đầu lại, thờ ơ liếc nhìn cô một cái rồi mới đi vào.
Lục Phồn Tinh bắt đầu để ý tới anh ta.
Ở nơi mà đâu đâu cũng tập trung các anh chàng đẹp trai tràn ngập hooc môn của phái nam như phòng tập thể dục này, trai đẹp kia cũng là một nhân vật “chói lóa”. Hôm anh ta gọi Lục Phồn Tinh là bác gái, vừa hay là ngày đầu tiên anh ta đến phòng tập. Từ sau khi anh ta tới, tần suất thoa son môi của hai em gái ở quầy lễ tân đều cao hơn rất nhiều. Vì ai thì người qua đường nào cũng biết.
Lục Phồn Tinh và em gái quầy lễ tân cũng khá thân thiết, nhưng vẫn chưa đến mức làm loại chuyện mất mặt là chạy đi nghe ngóng tên tuổi của trai đẹp. Nếu để quản lý phòng tập tóm được chứng cứ cô không yên phận thì hôm sau có thể sẽ xào cô lên ngay.
Tuy người ta gọi cô là “bác gái”, nhưng điều đó không gây trở ngại đến việc cô tán thưởng dáng người và khuôn mặt đẹp sánh ngang Ngô Ngạn Tổ của anh ta.
Trai đẹp sẽ đến phòng tập ba lần một tuần, mỗi lần đến thường tập chạy bộ, thỉnh thoảng sẽ tập với dụng cụ. Người này có thần thái rất lạnh lùng. Một lần, Lục Phồn Tinh từng chứng kiến cảnh một cô gái có dáng dấp và gương mặt đều rất được, đã mạnh dạn đến bắt chuyện với trai đẹp. Nhưng anh ta mặt lạnh như tiền, hoàn toàn phớt lờ người ta. Cô gái ngượng ngùng chạy về, khóc lóc kể với bạn mình rằng: “Anh ấy không chịu cho tao số Wechat, còn bảo không chuyện trò với người lạ.”
Lục Phồn Tinh không nén được sự thông cảm dành cho cô gái đã bị ‘rớt đài’ kia.
Nếu cô mà là Ngô Ngạn Tổ, cô cũng sẽ không tùy tiện để ý đến những em oanh oanh yến yến sán tới này.
Cô ngoan ngoãn làm công việc quét dọn vệ sinh của mình, duy chỉ không an phận đó là vẽ trộm bóng lưng của trai đẹp lên quyển sổ phác thảo.
Kiểu trai đẹp với mặt mũi và vóc dáng “đỉnh” thế này, nếu đến phòng vẽ tranh làm người mẫu nam thì chắc chắn sẽ khiến sinh viên phát rồ lên cho mà xem. Hai năm nay, Lục Phồn Tinh ít luyện tập vẽ phác họa, nên tự thấy hơi ngượng tay. Buổi tối, cứ có thời gian rảnh là cô vớ gì vẽ nấy. Cuối cùng bất giác đặt ánh mắt vào trai đẹp, vẽ bóng lưng anh ta lúc đang chạy bộ lên trang giấy.
Vẽ bóng lưng của anh ta đã hai ngày, Lục Phồn Tinh dần dần không thỏa mãn với việc chỉ vẽ bóng lưng ấy nữa. Khuôn mặt góc cạnh tinh tế cùng với nước da trắng trẻo của anh ta không khiến người ta cảm thấy “xinh tươi”, mà mang đến cảm giác sạch sẽ, khí chất. Nếu anh ta cười nhiều hơn thì chắc chắn chính là “người phát ngôn” của Ông Mặt Trời.
Lục Phồn Tinh nhất thời ngứa nghề, quyết định mạo hiểm vẽ khuôn mặt anh ta. Và điều này có nghĩa là cô phải đến trước mặt trai đẹp. Cô không dám chưa được sự cho phép đã công khai vẽ người ta. Dù sao cô còn chưa muốn mất đi công việc đang làm. May mắn thay, cô là người có trí nhớ rất tốt, có thể nhanh chóng vẽ ra hình ảnh trong đầu dựa vào ký ức của mình.
Cái này thì dễ thôi. Cô giả vờ cầm giẻ lau, trông như đang chăm chỉ lau chùi máy chạy bộ, đôi mắt đen lúng liếng thỉnh thoảng lại liếc về phía trai đẹp.
Ánh sáng rọi vào khuôn mặt bạch ngọc không tì vết của anh ta. Đó là một sườn mặt in nghiêng hoàn mỹ đến mức khiến người họa sĩ quên cả sợ hãi. Lục Phồn Tinh mỗi lúc một tiến gần hơn. Bình thường trai đẹp đã quen bị người ta vây quanh ngắm nghía, chắc hẳn sẽ chẳng chú ý đến “bác gái” dọn vệ sinh không bắt mắt là cô đây.
Lục Phồn Tinh đã ở rất gần trai đẹp, lề mề lau xong máy chạy bộ bên trái anh ta, rồi lại lề mề lau tiếp máy chạy bộ bên phải anh ta. Trong lúc đó, ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt của trai đẹp. Khi còn đang suy nghĩ xem làm sao để nhìn một phát cuối cùng từ chính diện thì máy chạy bộ của anh ta từ từ dừng lại. Trai đẹp nhảy xuống khỏi máy chạy bộ, nhìn cô với vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.
“Nhìn đủ chưa?”
Anh ta đang đối diện với cô. Trong lòng Lục Phồn Tinh mừng như điên, nhưng ngoài mặt lại “cứng mỏ” không chịu thừa nhận, ném cái giẻ lau và nói: “Ai nhìn anh chứ? Tưởng mình là Ngô Ngạn Tổ chắc? Ảo tưởng quá đấy!”
Sau đó cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực rời đi.
Mục đích đã đạt được, tiện thể còn báo luôn được cả thù. Lục Phồn Tinh ôm tâm tình cực kỳ sảng khoái, trốn vào một góc khuất, lấy quyển sổ phác họa ra bắt đầu đặt bút vẽ.
Cô vẫn nắm chắc kiến thức cơ bản về phác họa, chỉ vài đường múa bút, một khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng hiện ra trên giấy, dưới hàng lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao là sống mũi cao. Còn chưa vẽ đến môi anh ta thì một đôi chân lặng lẽ dừng lại trước mặt Lục Phồn Tinh.
Cô khựng lại, ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ánh mắt ngơ ngác đối diện với trai đẹp, người cô giật bắn, gập vội quyển sổ phác họa chỉ một giây trước khi anh ta suýt nữa nhìn thấy hình vẽ.
Lục Phồn Tinh nhìn chằm chằm vào trai đẹp với vẻ mặt đề phòng, anh ta cũng nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt không lành, chẳng khác gì đang nhìn kẻ gian.
“Cô đang vẽ cái gì?” Anh ta hỏi với giọng điệu khó chịu.
“Tôi vẽ gì thì liên quan gì đến anh? Anh tưởng tôi đang vẽ anh sao?” Lục Phồn Tinh đáo để: “Giàu trí tưởng bở!”
Cô ôm quyển sổ phác họa, vốn định lách qua khe hở chuồn đi, nào ngờ trai đẹp duỗi chân dài một cái, chặn luôn đường rút lui của cô.
“Chột dạ à? Đi vội thế?” Anh ta cười khẩy.
“Tôi không chột dạ.” Lục Phồn Tinh già mồm.
“Vậy cô đưa tôi xem nào!” Trai đẹp quyết không buông tha.
Lục Phồn Tinh đâm lao phải theo lao. Trai đẹp này nhìn là biết tính khí không tốt, cho anh ta xem tranh rồi thì mình còn được yên thân sao? Không bị châm chọc mỉa mai mới là lạ.
Lục Phồn Tinh bị chặn lại, không thể thoát thân. May mà cô có năng lực ứng biến mạnh mẽ, liền nghĩ ngay đến cô gái hai hôm trước đã bị “rớt đài”, lập tức có một ý tưởng.
“Muốn xem tranh tôi vẽ chứ gì?” Cô chậm rãi nói: “Anh thêm Wechat của tôi rồi tôi sẽ cân nhắc.”
Trai đẹp thường phát ngán con gái chủ động đeo bám, cho nên nhất định sẽ không nói hai lời mà từ chối luôn yêu cầu thêm Wechat của cô. Đến lúc đó, cô có thể nhân cơ hội đẩy anh ta ra.
Lục Phồn Tinh đang đợi trai đẹp nói “không”, nhưng kết quả mà cô chờ được lại là động tác anh ta lấy di động ra. Sau đó, anh ta vừa mở khóa di động vừa hất cằm với cô: “Nào thì thêm!”
Người này không “xuất chiêu” theo lệ thường ư.
Lục Phồn Tinh cạn lời, lầu bầu nói: “Chẳng phải anh không thêm Wechat của người lạ sao?”
“Chẳng lẽ thêm xong thì không thể xóa à?” Trai đẹp mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc: “Cô để ý đến tôi gớm nhỉ!”
“Bởi vì anh đẹp trai.” Lục Phồn Tinh thầm trợn mắt trong lòng. Mấy câu từ nịnh hót này cũng chẳng chân thành là bao.
Trai đẹp quét mắt nhìn bàn tay trống trơn của cô: “Không phải cô muốn thêm Wechat à? Điện thoại cô đâu?”
“Dù sao cũng là số phận bị xóa, còn thêm làm gì?” Lục Phồn Tinh bắt đầu chơi xấu: “Nhường đường tí! Tôi cảnh cáo anh, đừng gây trở ngại cho công việc thường nhật của nhân viên.”
Quả thực là cô đã đẩy ra được một khoảng trống, đang định chuồn êm. Nhưng trai đẹp lại cứ đứng chắn ở đằng trước như tường đồng vách sắt, còn thủng thẳng nói: “Tôi đã nhìn thấy cô vẽ tôi. Cô đã xâm phạm quyền chân dung của tôi. Nhân viên mà xâm phạm quyền lợi của khách hàng như thế hả? Tôi đi nói cho quản lý của các cô biết!”
“Tôi đâu có.” Lục Phồn Tinh ôm chặt lấy quyển sổ phác họa, hệt người chiến sĩ kiên cường bất khuất, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận việc tốt mình đã làm: “Tôi không vẽ anh, tôi vẽ Ngô Ngạn Tổ đấy chứ! Anh đúng là không biết xấu hổ, nhận vơ Ngô Ngạn Tổ thành mình.”
“Nói miệng không có bằng chứng, cô cứ cho tôi xem đi. Nếu tôi sai, tôi sẽ xin lỗi cô.”
“Xem thì xem! Anh thêm Wechat của tôi trước đã!”
“Được, tôi thêm! Số Wechat của cô là bao nhiêu?”
“Tôi quên rồi!”
“Số điện thoại di động?”
“Số mới làm, không nhớ được.”
“Vậy cho tôi mã QR* điện thoại của cô.”
*Mã QR: Mã QR (QR Code) là tên viết tắt của Quick response code (mã phản hồi nhanh) – một dạng mã vạch bao gồm các điểm đen và ô vuông nằm trong ô vuông mẫu trên nền trắng, lưu trữ các thông tin về website, số điện thoại, địa chỉ… của nhà cung cấp và các thông tin khác về sản phẩm. Trong vực lĩnh ngân hàng, mã QR được coi là một cuộc cách mạng trong thanh toán di động. Bằng cách quét QR code, người dùng có thể chuyển khoản cho người khác, mua hàng trên website, shopping tại các trung tâm thương mại, cửa hàng tiện ích mà không cần tiền mặt, thẻ ATM hay thẻ Visa.
“Tôi không mang điện thoại.”
“Thế cô làm thế nào mới cho tôi xem được?”
Lục Phồn Tinh nhìn cánh tay to khỏe của anh ta, rồi rụt cổ lại, trông như thể sợ bị anh ta bóp chết đến nơi: “… Anh thêm Wechat của tôi đi!”
Trên trán của trai đẹp đã nổi vạch đen. Hiển nhiên là anh ta đang kìm nén cảm xúc sắp bùng phát, tiếp đó liền hỏi cô với giọng điệu chẳng còn hơi sức: “Cô không mang theo điện thoại, cũng không nhớ số. Cô bảo tôi thêm cô vào kiểu gì?”
Thấy bên kia khó chịu ra mặt với cô, lại chẳng thể làm gì được cô, Lục Phồn Tinh mừng thầm, sống lưng không khỏi ưỡn thẳng lên, nhìn trai đẹp bằng ánh mắt đắc ý và nói: “Đó là vấn đề của anh. Tôi đã rất hào phóng bày tỏ bằng lòng cho anh xem. Là anh không làm được đấy chứ!”
Muốn xem tranh thì phải thêm Wechat của cô, mà cô lại viện ra đủ loại lý do để anh ta không thêm được Wechat. Trai đẹp không mảy may đề phòng liền giẫm vào cái bẫy logic do cô giăng sẵn. Khuôn mặt anh tuấn đã phủ đầy sương giá.
“Tranh tôi vẽ có giá trị của nó, không phải ai cũng có thể xem được.” Lục Phồn Tinh trưng vẻ mặt ‘tôi đây có lý, tôi chả sợ’: “Nếu anh thật sự muốn nhìn Ngô Ngạn Tổ thì lên Baidu mà ngắm là được rồi. À phải, trông anh muốn ngắm Ngô Ngạn Tổ thế này.” Cô quan sát trai đẹp từ trên xuống dưới một lượt: “Hay anh có chỗ nào ‘không bình thường’?”
Không xem được tranh, trái lại còn bị người ta ám chỉ giới tính của mình có vấn đề. Đôi mắt đen thẫm của trai đẹp nhìn thẳng vào Lục Phồn Tinh, thậm chí hít thở cũng nặng nề hơn, rõ ràng là đã tức điên.
Anh ta nghiến răng: “Cô tên gì?”
“Được thôi, tôi nói cho anh biết.” Lục Phồn Tinh rất khoái chí đáp lại: “Anh thêm Wechat của tôi trước đã!”
……………………………………….
Tác giả có lời muốn nói:
Các bé yêu ơi, anh Quan lại dẫn hố mới đến gặp mọi người đây.
Truyện thuộc thể loại thanh xuân vườn trường, nam chính lạnh lùng kiêu ngạo, nữ chính chuyên trị nam chính, nhẹ nhàng không ngược, hi vọng các bạn sẽ thích cặp đôi này.
Anh Quan đã ‘vô hình’ rất lâu rồi, xin các bé nhân đạo mà quan tâm, đọc xong nhớ để lại bình luận hoặc tung hoa gì đó nhé. Để cảm ơn mọi người, anh Quan sẽ tặng bao lì xì cho hai bình luận dưới chương này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...